Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1714: Để ta thử một lần(2)




Lộc Tâm Lan ấn động pháp quyết, phi chu dừng lại trên không trung, tất cả mọi người cảm thấy áp lực to lớn, giống như ở trước mắt có lạch trời hiện lên, đã không thể nào tiến thêm một bước!

Quan sát phi chu treo lơ lửng giữa trời không đi về phía trước nữa, trong mắt Bùi Tùng Hạc trên không trung đầy vẻ lãnh đạm.

Mãi đến khi liếc mắt nhìn thấy Lộc Tâm Lan, hắn mới lên tiếng.

“Bản tọa Bùi Tùng Hạc, chính là khách khanh của Lộc đại tiểu thư!”

Một câu bá khí, lập tức khiến cho sắc mặt Lộc Tâm Lan nghiêm túc.

“Quả nhiên là đại tỷ phái người đến, nàng nhất định không muốn ta trở về, cho nên mới để cho loại cao thủ này ra tay!”

Nghe tiếng, trong mắt Tát Đông Lai cũng lộ ra áp lực.

“Người của Lộc đại tiểu thư?”

“Khó trách tu vi cao thâm như thế, đến ta cũng không nhìn thấu được sâu cạn, người này ít nhất cũng là hậu kỳ lục phẩm, thậm chí còn có thể là thất phẩm!”

“Cho dù mấy người chúng ta cộng lại, cũng không phải địch thủ…”

Tiếng nói thấp giọng truyền ra, mọi người kinh hãi đến không dám có hành động gì.

Đến khách khanh đã là người lục thất phẩm, thế lực đỉnh cấp của đảo đen thật sự khủng bố như thế!

Loại cao thủ ở trong truyền thuyết này, ngày trước bọn họ hiếm có cơ hội gặp mặt, bây giờ tu vi tăng mạnh, cũng tự biết không thể nào chống lại, chỉ mới vừa đối mặt, mọi người đã cảm giác sâu sắc được khoảng cách một trời một vực.

Đột nhiên cục diện giằng co, áp lực gần như khiến người khác ngạt thở!

Dịch Phong lại là nghe đến tinh thần tỉnh táo.

Có người gây phiền phức?

Hơn nữa, còn có thể là cao thủ lục thất phẩm?

Loại tu vi này, tuy không nhất định có thể giết chết được hắn, nhưng cũng vất vả lắm mới gặp được, có giá trị để thử một chút!

Nhìn tư thế chắp tay kéo gió ở trên không kia, trên mặt viết kín hai chữ vô địch.

Dịch Phong càng nhìn càng có hào hứng, chậm rãi đứng dậy.

“Nếu như đã có cao thủ, vậy thì ta muốn mở mang kiến thức một chút.”

Âm thanh lãnh đạm truyền ra, trong nháy mắt mọi người kích động ngoái nhìn!

Tiên sinh muốn đích thân xuất thủ!

Đám người Lộc Tâm Lann kinh hỉ nhìn lại.

Thấy Dịch Phong vững bước đi đến, thần sắc hờ hững như thường, bọn họ càng là vô cùng có lòng tin, trong nháy mắt áp lực lúc trước tiêu tán, chỉ còn lại ánh mắt tràn ngập chờ mong!

Tiên sinh muốn xuất thủ, đương nhiên kẻ địch ở trước mắt không thành vấn đề.

Có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của tiên sinh, thật sự là một chuyện may mắn vô cùng lớn.

Tát Đông Lai lập tức ôm quyền nịnh nọt, mấy người Hứa Bách Xuyên cũng không cam lòng rơi lại phía sau cung nghênh, tiếp đó mọi người nhường bước, Dịch Phong vững vàng đứng ở trước phi chu.

Thanh âm trợ uy ở sau lưng, hắn cũng không thèm để ý.

Ở trong tầm mắt, chỉ có cao thủ đảo đen đang đứng trên không.

Người kia chắp tay quan sát, vẫn là một bộ dáng vẻ vô địch như cũ, nhưng vẫn luôn không bộc lộ quá nhiều ý chí chiến đấu, dường như căn bản không đặt người khác ở trong mắt.

Nhìn tư thế, người này tám phần là lười dùng hết toàn lực.

Bởi vì như thế, hắn chưa chắc có thể tìm chết thành công.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Dịch Phong ngẩng đầu quan sát mấy giây, chân mày hơi nhíu lại.

Nhìn thấy người này không phải tầm thường, hai con ngươi vô cùng trầm ổn.

Kéo thù hận bình thường nhất định không được.

Dịch Phong đành phải chuyển đổi mạch suy nghĩ.

Cái gọi là cao thủ, nhất định đều sẽ tự kiềm chế thân phận, khinh thường ra tay với kẻ yếu, nếu như là bản thân hắn, cũng sẽ thể hiện ra khí độ và thực lực nhất định, có lẽ hắn có thể có ý chí chiến đấu đúng không?

Người này rất biết giả tạo, vậy thì hắn cũng giả tạo một chút, ta không tin hắn sẽ không toàn lực xuất thủ!

Suy nghĩ một chút.

Dịch Phong học người ta lấy ra khí tràng vô địch, hai tay chắp ở phía sau, tiếp tục dậm chân bước về phía trước.

Mãi đến khi một mình hắn đạp phi chu bay lên.

Đón gió mà lên, tay áo phiêu nhiên.

Dịch Phong tưởng tượng bản thân mình là cao thủ tuyệt đỉnh cảnh giới, trong đôi mắt lộ ra vẻ coi thường tất cả tang thương, giống như đang ngước mắt nhìn con kiến hôi với vẻ thương hại, nói ra lời kịch vô cùng bức bách.

“Ngươi, có dám đánh một trận?”

Lạnh giọng mở miệng, kỹ thuật diễn xuất đạt đến đỉnh cao!

Lúc này.

Đến Dịch Phong cũng cảm thấy bản thân giống như Chiến Thần, so với nhân vật chính trong tiểu thuyết ở kiếp trước, sợ rằng cũng không thua kém bao nhiêu, nhất định vô cùng khí thế.

Chấm điểm cho kỹ thuật diễn xuất lên đến 82!

Còn lại 18 điểm, dùng hình thức để ban thưởng cho chính mình!

Đúng vào lúc hắn ngước mắt chờ mong.

Mọi người ở sau lưng đã kinh hãi đến trong mắt tràn ngập kính sợ!

Cô ảnh ở trước mắt, phảng phất như thẳng ngang đất trời, một người đứng ở phía trước, đã là vô địch thế gian!

Khí thế đáng sợ kia, chấn động toàn bộ phi chu lạnh đến phát run, tâm thần đám người Tát Đông Lai rung động, cho dù chỉ là cảm nhận được một tia uy áp, cũng thiếu chút nữa không nhịn được quỳ rạp xuống đất!