Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 165: Kẻ áo đen bỗng nhiên gia nhập




“Nghe lệnh của ta, theo ta san bằng võ quán này. Trừ tên phế vật kia ra, còn lại không chừa một ai sống sót!”

Giọng Ngao Khuynh Thành lạnh như băng. Nàng nhấc chân dài lên, bước về phía võ quán.

“Vâng!”

Mấy cao thủ áo đen đằng sau cũng nhanh chóng bước theo, bám sát Ngao Khuynh Thành.

Đúng lúc này, bỗng có một tên áo đen lướt ra như một con chuột, lẻn đến sau lưng họ, hình như là định gia nhập đội ngũ của họ.

“Ngươi?”

Người đi cuối đội thấy được sự xuất hiện của bóng đen này. Hắn trừng mắt định chất vấn, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng gì thì đã bị một cái tát tát bay thẳng lên trời, rồi biến mất ở phía chân trời.

Giải quyết người này xong, người áo đen thuận lợi gia nhập vào đội của họ, sau đó ưỡn ngực nghiêm trang đi theo họ.

Tuy đội ngũ vừa xảy ra biến cố lớn như vậy nhưng mấy người Ngao Khuynh Thành lại không hề nhận ra. Trên mặt vẫn nở nụ cười đầy tự tin chắc chắn.

Rất nhanh, họ đi tới cửa võ quán.

Ngao Khuynh Thành dừng bước, đưa tay vẫy vẫy, đưa ánh mắt sắc bén liếc nhìn xung quanh của võ quán.

Hiển nhiên.

Nàng cũng không chủ quan khinh địch. Dù sắp tới cửa võ quán, nàng vẫn không quên quan sát để tìm hiểu xem có chỗ nào bất thường không.

Khi mắt nàng nhìn về phía biển hiệu, đầu của người cuối cùng trong đội hơi hơi lay động.

“A ba a ba!”

Vừa dứt tiếng, võ ý cường đại ẩn chứa trong chữ võ trên biển hiện lập tức biến mất, đồng thời mười tám bộ thần binh cũng mất hiệu quả.

Quả nhiên.

Chiếc biển hiệu bình thường không thể khiến ánh mắt của Ngao Khuynh Thành dừng lại dù chỉ một chút. Nàng nhanh chóng quét mắt một vòng xung quanh, cũng không phát hiện điểm thần kỳ nào.

“Ngao Khánh ơi Ngao Khánh à, giờ ta lại muốn nhìn xem, khi ta ở trước mặt ngươi, vạch trần lời nói dối của ngươi, xem ngươi còn tự tin như trước được không!”

Nàng nhếch miệng khinh thường.

Càng khẳng định rằng trong võ quán nhỏ này không hề có cao thủ nào.

Không nhịn được, nàng lại vẫy tay ra hiệu cho đám thuộc hạ sau lưng, sau đó bước vào võ quán trước.

Tiền đường.

Trống trải rộng rãi.

Hai bên trái phải có tổng cộng mười tám bức vẽ. Ngao Khuynh Thành nhìn lướt qua, vẫn chưa phát hiện có điểm nào bất thường.

Tiền đường này không đủ hứng thú khiến nàng dừng lại.

“Ngao Khánh đang ở bên trong, ngoài ra còn có khí tức của một nhân loại khác. Các ngươi giết nhân loại kia, ta đi khống chế Ngao Khánh.” Ngao Khuynh Thành lạnh giọng nói, truyền lệnh cho thuộc hạ.

Hiển nhiên.

Nếu nàng đã tìm hiểu được tình hình, nàng cũng không có hứng để chơi tiếp với Ngao Khánh.

“Vâng!”

Mọi người đồng thanh trả lời. Theo một tiếng ra lệnh của Ngao Khuynh Thành, họ xông tới, lao thẳng về phía hậu đường.

“Ha ha ha…”

Đúng lúc này, một người áo đen trong đó nở nụ cười sảng khoái.

Ngao Khuynh Thành nhíu mày. Còn chưa kịp tra rõ là ai cười, nàng đã thấy một chùm sáng nóng rực chói mắt chiếu tới.

Nàng vội vàng nhìn sang, phát hiện trên đầu của các nàng có treo một chiếc gương.

“Kính Trấn Yêu?”

“Tại sao ở đây lại có Kính Trấn Yêu, lại còn Kính Trấn Yêu thánh phẩm nữa chứ? !”

Nhìn thấy kính này, mặt Ngao Khuynh Thành biến sắc, vội vã nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào chiếc gương đang lóe sáng kia.

Bởi vì Kính Trấn Yêu có thể áp chế yêu thú bọn họ một cách tuyệt đối.

Nhưng mà.

Nàng vẫn coi thường uy lực của chiếc gương này.

“Grào grào grào!”

Chỉ một lúc sau, dưới ánh sáng do chiếc gương kia chiếu xuống, các thuộc hạ áo đen của nàng bị ép phải biến về bản thể, nằm vật vờ khắp sân, đồng thời cũng phát ra từng tiếng gào thê thảm.

“Gì chứ?”

Mặt Ngao Khuynh Thành biến sắc. Chỉ là nàng còn chưa kịp trốn thì đã cảm giác được, dưới ánh sáng kia, lực lượng trong thân thể nàng đều bị rối loạn. Chỉ kiên trì thêm được một chốc, nàng cũng không cách nào giữ được nguyên hình, phải hóa thành một Phệ Thiên Yêu Lang màu trắng nằm giãy giụa trên mặt đất.

“Uy lực này thật sự quá mạnh!”

Lòng Ngao Khuynh Thành trầm xuống, người chảy đầy mồ hôi lạnh. Sự áp chế của sức mạnh này khiến nàng khó có thể đứng thẳng được, thậm chí không mở miệng truyền lệnh cho các thuộc hạ được nữa.

“Grào grào grào…”

“Ha ha ha ha…”

Lúc mấy người Ngao Khuynh Thành đang đau khổ chống lại sức mạnh của Kính Trấn Yêu thì lại có một tên mặc áo đen đứng trên băng ghế, một tay ôm bụng, một tay chỉ vào bọn họ lớn tiếng cười nhạo.

Người này vừa xuất hiện liền lập tức nhận được ánh mắt thù hận của mọi người.

Một nhân loại nho nhỏ.

Lại dám cười nhạo bọn họ, người thuộc Phệ Thiên Yêu Lang tộc cao quý. Nếu không phải vì bị Kính Trấn Yêu áp chế khiến họ không sử dụng được chút lực nào, họ nhất định sẽ nghiền nát huyết nhục của người này.

Không phải người của chúng ta.

Hắn ta là ai?

Hắn ta tới đây từ lúc nào?

Ngao Khuynh Thành cũng nhìn chòng chọc vào người áo đen này với ánh mắt căm hận, đồng thời cũng âm thầm suy đoán lai lịch của hắn.

Nhưng nàng vẫn không thể phát hiện sự dao động nào trong hơi thở của người này.

“Ha ha ha, một đám rác rưởi, còn dám trừng ta!”

Đứng trên băng ghế, tên áo đen lại chửi thề một tiếng, sau đó nhảy xuống, đá mạnh vào mông của mọi người. Ngay cả Ngao Khuynh Thành cũng bị đạp mạnh một cái.

Cú đá này khiến Ngao Khuynh Thành càng cảm thấy nhục nhã hơn.

Một nhân loại nho nhỏ mà cũng dám đá nàng, vậy sao mà được?

Sao hắn ta dám chứ?