Trong lúc nàng đang nghĩ như vậy, một cái chân lại thò qua đá nàng một cái thật mạnh.
“Ối!”
Ngao Khuynh Thành lập tức nhếch miệng sói, hai mắt nhìn chằm chằm vào tên áo đen, sát ý trên người bắt đầu tản ra.
“Ngươi còn dám trừng nữa?”
Hắn lại đá một cái nữa lên mông Ngao Khuynh Thành.
Lửa giận ngập trời và sự sỉ nhục to lớn khiến Ngao Khuynh Thành tức run người. Nhưng bây giờ đừng nói là phản kích, dù nàng muốn mở miệng nói chuyện thì cũng rất khó khăn.
“Hừ!”
Tên áo đen tự đắc hừ một tiếng, nhưng vẫn không định tha cho bọn họ. Hắn đá bọn họ hết cái này hết cái khác, tay thì cầm một cái roi da không biết lấy từ đâu ra quất lấy quất để, khiến bọn họ kêu gào thảm thiết.
Có thể nói là chơi vô cùng vui vẻ!
“Chuyện gì thế?”
Dịch Phong mới nằm ngủ thiếp đi trên ghế thì bị tiếng gào khóc đánh thức, lập tức bật dậy.
Sau đó hắn dụi mắt, mơ màng đi ra tiền đường.
Nghe thấy tiếng bước chân, tên áo đen đang chơi vui tới quên mình vội nhào tới nằm giữa mấy người Ngao Khuynh Thành, một tay thì đưa chân và tay của mình vào miệng hai con Yêu Lang bên cạnh, tay kia thì ôm một con khác đặt lên ngực mình.
Kèm theo đó là sự giãy giụa của tên áo đen và tiếng hét to của hắn.
“A ba a ba!”
“A ba a ba, đừng cắn ta…”
“Ba ba ba… Cứu mạng, cứu mạng…”
Dịch Phong vừa bước ra liền nhìn thấy cảnh này, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch. Hắn với lấy cái đòn gánh đặt bên, lập tức vọt tới.
“Mấy con chó hoang từ đâu không biết, thế mà dám chạy tới võ quán cắn người của ta?”
Trong lòng Dịch Phong tràn đầy tức giận, hắn giơ đòn đập liên tục vào đám chó dữ. Tuy bình thường hắn cũng được coi là người yêu chó, nhưng khi phải đối phó với đám chó dữ kiểu này, chắc chắn hắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
Phải tốn nhiều công sức, tới khi hắn đánh lũ chó dữ này tới hấp hối thì mới cứu Khô Lâu ra được.
“A ba a ba!”
Đầu Khô Lâu sợ hãi núp sau lưng Dịch Phong.
“Cút ngay, đừng có ở đây làm chướng mắt ta. Đi chỗ khác đi!” Dịch Phong trừng nó, vừa đẩy nó ra sau vừa nhìn đám chó dữ chỉ còn một hơi, nghĩ xem nên xử lý bọn nó thế nào.
Đúng lúc này, Ngao Khánh vui vẻ vẫy đuôi đi ra ngoài.
Nhìn Phệ Thiên Yêu Lang đầy đất, thân thể Ngao Khánh bỗng khựng lại, hai mắt sắp rớt ra ngoài. Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt đầy căm hận của con Yêu Lang màu trắng, cẩu tử càng suýt chút nữa thì hú lên.
Tuy nhiên, cùng với sự chấn động, trong lòng nó cũng vô cùng hưng phấn. Một chút kiêu ngạo từ từ dâng lên.
Quả nhiên.
Thân là thú nuôi của chủ nhân, tiểu đệ của Khô Lâu ca, bị bắt nạt là chuyện không thể nào.
Dù là Phệ Thiên Yêu Lang nho nhỏ hay là Thánh Nữ, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Còn Dịch Phong khi thấy cẩu tử đi ra mới phát hiện, không ngờ đám chó dữ này thế mà lại cùng một giống với cẩu tử Vượng Tài nhà hắn.
Hai mắt hắn không khỏi sáng lên.
Hắn đang rất phiền vì chuyện này đây. Giờ nó tự đưa tới cửa, hắn đương nhiên không nhịn được nữa.
Vì vậy, hắn tóm lấy một con chó trong đó, nhấc nó lên, đồng thời cúi đầu quan sát.
Lại còn nhịn không được búng một cái.
“Chó đực!”
Dịch Phong lắc đầu, vứt con chó này ra ngoài cửa.
Sau đó lại bắt đầu với một con khác.
Vẫn là một con chó đực.
Lại ném ra ngoài.
Dịch Phong vẫn chưa nản lòng. Hắn cũng không tin, trong nhiều con chó như vậy lại không có nổi một con chó cái.
Xem thử từng con từng con một, rốt cuộc khi nhìn con chó trắng cuối cùng, hai mắt hắn sáng lên, vỗ đùi hô: “Ổn rồi!”
Nói xong, hắn đóng cửa lớn lại, dẫn con chó trắng đi tới chỗ Ngao Khánh.
“Cẩu tử, mùa xuân của ngươi tới rồi này.”
“Lên đi!”
Dứt lời, hắn vứt con chó trắng xuống trước mặt Ngao Khánh.
Lời của Dịch Phong làm Ngao Khánh lập tức trợn to mắt, lại nhìn Ngao Khuynh Thành đang mất hết sức lực, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Chủ nhân thế mà…
Nó nuốt nước miếng!
“Ngươi còn ngây ra làm gì, không phải ngươi đã muốn lâu rồi sao?”
Dịch Phong thúc giục.
Thân thể Ngao Khánh run lên, nó nhìn Dịch Phong với ánh mắt sùng kính.
Không nghĩ tới, ngay cả suy nghĩ trong lòng ta mà chủ nhân cũng biết được, lại còn giúp ta thỏa mãn nguyện vọng ấy nữa!
Đúng.
Không sai.
Cẩu tử Ngao Khánh hắn vẫn luôn muốn giết Ngao Khuynh Thành, không chỉ lúc trước mà còn cả bây giờ nữa.
Theo hắn, với việc Ngao Khuynh Thành hãm hại hắn, mang lại tổn thương cho hắn như vậy, giết chết nàng ta cũng không đủ để giải nỗi hận trong lòng. Chỉ có sỉ nhục nàng ta thì mới đủ!
Nếu đã vậy…
Nó cắn răng, nhìn về phía Ngao Khuynh Thành.
“Ngươi… Ngươi ngươi…”
Ngao Khuynh Thành kêu thảm, lại bị áp chế khiến không phát ra tiếng được, càng không rõ rốt cuộc là người này muốn Ngao Khánh làm gì nàng, không biết lời của hắn có ý gì.
Trong lúc nàng suy đoán, cẩu tử Ngao Khánh chợt xông lại.
“Hả!”
Phệ Thiên Yêu Lang màu trắng kêu lên, hai mắt bỗng trừng lớn, lóe lên sự khó tin nồng đậm. Đầu nàng lập tức trống rỗng.
Nàng đường đường là Thánh Nữ của Phệ Thiên Yêu Lang tộc.
Vô số yêu tộc sùng bái nàng.
Là hy vọng của Hồng Nhật Nhất Mạch, người đứng đầu trong tương lai.
Thế mà lại bị tên phế vật Ngao Khánh này…