“Ca, ca, Khô Lâu ca vừa đáng yêu vừa đẹp trai của ta ơi, hóa ra là ngươi ở đây!” Ngao Khánh tỏ vẻ kích động thốt lên.
Nghe vậy, Khô Lâu không khỏi ưỡn ngực, thản nhiên nói: “Hóa ra là Khánh à, tìm ca có chuyện gì sao?”
“Ca, ta sắp bị người khác xử lý rồi, ngươi mau nhanh giúp đệ đệ đi!” Ngao Khánh vội vã đến gần, móng vuốt nhỏ ân cần chạm vào bắp đùi của Khô Lâu, hơn nữa còn nói qua qua chuyện của Ngao Khuynh Thành với nhắn.
“Ồ, hóa ra là là mấy kẻ rác rưởi!”
Khô Lâu thờ ơ nói: “Không cần để ở trong lòng, chủ nhân giải quyết được mấy tên rác rưởi đó, ngươi tiếp tục đi gác cửa đi, ta còn có việc chỗ này!”
“Được rồi.”
Ngao Khánh vội vã chạy khỏi võ quán.
Sau khi Ngao Khánh đi, Khô Lâu đứng lên khỏi cái ghế nằm, chắp tay đi về phía hố phân, bỗng nhiên thốt ra tiếng chửi rủa chỉ vào Lỗ Đạt Sanh.
“Ngươi, rõ ràng thùng phân bên phải không đủ đầy, dám gian lận giở thủ đoạn ngay trước mặt ta, đáng chết!”
Cùng lúc giọng nói vừa dứt, Khô Lâu bắt lấy Lỗ Đạt Sanh mà đánh một trận tơi bời, sau đó đạp hắn một cước xuống hố phân rồi mới chắp tay sau lưng bình tĩnh đi tới ghế nằm.
Ba ông lão Ngô Vĩnh Hồng đang cuốc đất nhìn thấy cảnh này nhất thời run lập cập, đồng thời sau lưng toát mồ hôi lạnh, mang theo ánh mắt cung kính nhìn về phía Khô Lâu, vẻ mặt tràn đầy e ngại cùng kính nể.
“Yên tâm yên tâm, các ngươi cố gắng làm việc, con người ta vẫn dễ nói chuyện lắm đấy.”
Khô Lâu lại nằm xuống ghế nằm một lần nữa, nghiễm nhiên tự đắc mà khoát tay áo một cái với bọn họ, biểu thị bình tĩnh.
“Thứ chết tiệt kia, lại gây sự rồi!”
Nhưng ngay sau đó, phía sau hắn bỗng nhiên truyền đến tiếng mắng chửi, một đôi chân dài bay tới, một cước đạp Khô Lâu lăn trên đất.
“A ba a ba!”
Khô Lâu ngẩng đầu lên, há miệng.
“Cái đệch mợ, đồ chết dẫm không biết nói chuyện này, ú a ú ớ cái gì hả?” Dịch Phong hung tợn mắng, khi muốn đạp xuống thêm một cước nữa, Khô Lâu kéo trường bào bên dưới mông của Dịch Phong, co chân mà chạy.
Dịch Phong tức giận nhặt lên một tảng đá dưới đất, đập tới phía của Khô Lâu, đập cho hắn gào khóc thét lên chạy như bay, sau đó nhanh như chớp đã không còn bóng dáng nữa.
Thấy cảnh này, ba người kia đều ngớ người, toát hết cả mồ hôi hột.
“Các ngươi tiếp tục làm việc, tiếp tục làm việc đi.”
Dịch Phong mặt tối sầm lại nói, vội vàng nhìn Lỗ Đạt Sanh, mà Lỗ Đạt Sanh lại tỏ vẻ oan ức mà bò từ trong hố phân ra.
Thấy thế, Dịch Phong hít vào một ngụm khí lạnh, khóe miệng không khỏi giật giật hai cái.
Ai da!
Thật đáng thương.
Khổ thân, cả người toàn phân kia kìa, còn là người không cơ chứ?
Bỏ đi bỏ đi, đến lúc đó đưa thêm cho hắn hơn hai mươi khối tiền vàng đi, Dịch Phong lắc lắc đầu, bịt mũi vội vàng chạy về võ quán.
Sau đó gọi một bát mì thịt bò, rồi nằm lên trên hàng ghế nằm.
Mà lúc này, Ngao Khánh thì nằm sấp bên cạnh Dịch Phong, chốc lát lại ngồi dậy, chốc lát lại nằm xuống, biểu hiện rất bất an.
Trong lòng hắn đang do dự, suy nghĩ liệu có nên báo cáo chuyện của Ngao Khuynh Thành và những người khác cho Dịch Phong hay không.
Nhưng hắn lại không dám.
Đi theo Dịch Phong lâu như thế, hắn đâu có biết Dịch Phong có cảm nhận được tâm thái cuộc sống của người phàm không?
Nếu Dịch Phong coi nó là chó nuôi, hắn cũng chỉ có thể coi mình là chó nuôi, nếu như bỗng nhiên miệng nói chuyện bằng tiếng người, hắn chẳng phải là phá vỡ giới hạn à!
Vả lại, nếu như Khô Lâu ca đã nói vậy rồi, với tu vi phi thường của chủ nhân, e rằng đã biết hết những chuyện này rồi nhỉ?
Cũng sẽ giúp mình giải quyết chứ?
Có điều, Dịch Phong nhìn cẩu tử không yên tĩnh, lại hơi hơi cau mày.
“Ôi, cũng khó khăn cho ngươi rồi!”
Với dáng vẻ bồn chồn đó, Dịch Phong đột nhiên đoán được cẩu tử cần gì, sờ đầu của hắn, không khỏi nhẹ giọng an ủi.
“Có điều nếu đã đi theo ta, ta nhất định sẽ hoàn thành nghĩa vụ của chủ nhân, nên giúp ngươi giải quyết vấn đề, nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết, yên tâm đi!”
Nghe vậy, mắt Ngao Khánh sáng rực.
Mặt lộ vẻ cảm kích ngay tức khắc.
Quả nhiên, tu vi phi thường của chủ nhân, trong lòng hắn đã rõ mọi chuyện từ lâu rồi, đồng thời còn tỏ rõ thái độ phải giúp mình giải quyết chuyện này.
Thế là hắn ổn định lại, ngoan ngoãn nằm bên cạnh chân Dịch Phong.
Lúc này, cách võ quán không xa, mấy bóng dáng ma quỷ vụt qua, lập tức đáp xuống một chỗ trong bóng tối, nữ tử cầm đầu hơi hất cằm lên, lộ ra gương mặt trắng nõn khuynh quốc khuynh thành đó.
Là nhóm người Ngao Khuynh Thành lần theo Ngao Khánh tới đây.
“Ngao Khánh, nơi này là võ quán nhỏ của nhân loại kia ư!”
Khóe miệng Ngao Khuynh Thành hơi cong lên, phát ra giọng nói lạnh lẽo.
“Lúc đầu ta còn cho rằng tên phế vật này gặp được cơ hội gì, tìm được một người rất là mạnh mẽ làm chủ nhân thật. Nhưng giờ xem lại, có vẻ ta đã nghĩ nhiều rồi.”