“Ngươi, ngươi ngươi ngươi…”
Lời nói của Ngao Khánh khiến Ngao Khuynh Thành kinh ngạc.
Sau cú sốc đó, mặt nàng tái xanh vì tức giận.
Ngươi đừng làm bộ làm tịch, đường đường là Phệ Thiên Yêu Lang - một chủng tộc cao quý, nhận một tên nhân loại làm chủ nhân mà cũng dám nói ra khỏi miệng thì cũng thôi đi, ngươi còn dám thổi phồng hắn đến tận trời nữa cơ đấy.
Ngao Khuynh Thành tức giận phản kích Ngao Khánh, nàng thẳng thừng nói: “Yêu Hoàng đến Yêu Vương khó như lên trời, đột phá đến Yêu Hoàng trong vòng nửa năm, đồ phế vật như ngươi cũng nói ra được ư?”
“Còn có bảo vật thánh phẩm ngươi nghĩ dễ lấy sao? Còn đế phẩm, phiền ngươi khoe khoang đúng chút được không?
“Đối với những gì chủ nhân và Khô Lâu đang nói đến, ta thấy ngươi không khác gì phế vật bị vứt bỏ, bất kính với Tống Kha Yêu Vương, ngươi thật là ngây thơ!”
Thấy Ngao Khánh không nói gì, Ngao Khuynh Thành đưa ra bộ mặt chế giễu, lộ ra vẻ cho rằng mình đúng, nhếch khóe miệng nói.
“Như thế nào, mùi vị nói dối bị vạch trần không dễ chịu nhỉ, nếu không phải là nói dối, ngươi kêu chủ nhân và Khô Lâu gì đó của ngươi tới trước Hồng Nhật Nhất Mạch của ta xem nào?”
Dứt lời, nàng nhìn thẳng vào Ngao Khánh bằng cặp mắt diễm lệ.
Nàng muốn nhìn thấy Ngao Khánh bị vạch trần vì nói dối sẽ lộ ra dáng vẻ hoảng loạn, sau đó ngoan ngoãn nghe lời nàng sai khiến.
Nhưng.
Nó nằm ngoài những gì nàng dự tính, Ngao Khánh không những không hoảng loạn mà còn lắc đầu liếc nàng một cái.
Trong ánh mắt đó.
Hết sức kinh thường.
“Thôi đi, ta lười tranh cãi với ngươi, chúng ta không cùng cấp bậc”.
Ngao Khánh chán nản nói.
Lúc này Ngao Khuynh Thành không còn hứng thú cãi vã với hắn nữa, suy cho cùng cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, sao biết được trời cao rộng lớn?
Về việc yêu cầu chủ nhân và Khô Lâu ca của hắn đến Hồng Nhật Nhất Mạch để xem, nàng cảm thấy vô cùng nực cười, căn bản nàng chẳng coi bọn chúng ra gì, nếu thực sự tới thì đánh rắm một cái thôi cũng khiến bọn chúng hồn bay phách tán rồi.
Không còn hy vọng nói thêm lời nào nữa, cẩu tử Ngao Khánh xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng của cẩu tử Ngao Khánh rời đi, Ngao Khuynh Thành sững sờ, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành lúc này trở nên méo mó, u ám đến mức nhỏ ra nước.
Đây là thứ rác rưởi mà nàng chưa bao giờ coi là công tử và cũng chưa bao giờ để vào mắt mình, trong khoảnh khắc này lại có thể giễu cợt và khinh thường một thiên tài như nàng.
Sao hắn dám?
Sao lại như vậy được! ?
“Ngươi đứng lại cho ta!” Nàng tức giận hét lên
Tuy nhiên Ngào Khánh phớt lờ.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”
Nàng lao đến, sức ép mạnh mẽ lập tức bao phủ cả Ngao Khánh.
Nhưng Ngao Khánh vẫn phớt lờ, một là hắn chắc chắn Ngao Khuynh Thành sẽ không dám động thủ với hắn vì bí cảnh mà, hai là hắn không cho rằng Ngao Khuynh Thành sẽ giết hắn, hoặc nếu phải chiến đấu thì hắn cực kỳ tự tin mình có thể chạy trốn được.
Suy cho cùng ở bên cạnh chủ nhân lâu như vậy, nàng thật sự cho rằng hắn không có át chủ bài sao?
Quả nhiên, Ngao Khuynh Thành vẫn run rẩy tay không nhúc nhích cho đến khi hình bóng của Ngao Khánh biến khỏi tầm mắt nàng
Nói đúng hơn là lồng ngực khó chịu, toàn thân run rẩy không ngừng, trên người toát ra lửa giận nồng nặc.
Dưới sự giận dữ và ép buộc mạnh mẽ này, hàng trăm trượng quanh khu vực này hóa thành một vùng trống rỗng, ngoài mấy người mặc áo đen ra thì không còn một sinh vật sống nào.
“Ầm ầm ầm ầm...” âm thanh chói tai lần lượt vang lên, vô số tảng đá to lớn vỡ tung dưới cơn thịnh nộ của nàng.
Phải rất lâu sau…
Nàng mới khôi phục được một chút bình tĩnh.
Vừa thấy vậy, một người áo đen bên cạnh đi tới, thận trọng hỏi: “Thánh nữ cứ để hắn đi như vậy sao?”
“Hừ, sao mà được chứ?”
Ngao Khuynh Thành lạnh lùng nói: “Ta đã đặt Hồng Nhật Nhất Mạch lên người hắn để theo dõi, ta phải xem xem rốt cuộc tên nhân loại mà hắn gọi là chủ nhân kia rốt cuộc là kẻ như nào?”
“Ta càng muốn xem xem, khi ta giẫm đạp lên tên chủ nhân nhân loại của hắn trước mặt hắn, hắn còn có thể kiêu ngạo nữa không?”
“Đợi lúc trụ cột trong lòng hắn sụp đổ, thì đó chính là lúc hắn ngoan ngoãn quỳ xuống bên cạnh ta, liếm chân ta, cầu xin làm việc cho ta."
“Thánh nữ thật thông minh!”
Một vài tên áo đen ánh lên vẻ ngưỡng mộ, giọng nói cung kính vang lên.
Cứ như là bọn họ đã nhìn thấy cảnh Ngao Khánh bò đến trước mặt Thần Nữ rồi vậy.
Ngao Khánh trở về võ quán.
Hắn quay quẩn một vòng xung quanh võ quán, cuối cùng tìm thấy Khô Lâu ca của hắn ở phía sau võ quán.
Sau khi Khô Lâu thoát khỏi độc thủ của Dịch Phong, hắn không nhịn được mà tới đây, không biết lấy đâu ra cái ghế, nằm ở trên đó cầm cái quạt hương bồ phe phẩy, khua tay múa chân với mấy người khác.
Trên người luôn luôn lộ ra khí tức, để mấy người Ngô Vĩnh Hồng không dám thở mạnh một tiếng, liên tục làm việc nhanh nhẹn.
Mà cái tên Lỗ Đạt Sanh biết bao lần chịu trận dưới bàn tay của Khô Lâu thì càng vừa gánh phân vừa chạy nhanh hơn, chỉ sợ hắn sẽ ngứa mắt mà lập tức tẩn cho một trận nữa.
Thấy thế, Ngao Khánh không thể chờ được nữa liền chạy như bay tới.