Nghe thấy lời này, mặt Hồ Duy Phương cũng lộ ra vẻ cười khổ bất đắc dĩ.
“Ài.”
“Ai nói không phải chứ, chúng ta chỉ là cùng với thánh nữ đi một lần đến Vân Tinh, thánh nữ cũng là không quên khổ lao của chúng ta, dìu dắt chúng ta đi vào nội viện.”
“Bây giờ thì hay rồi, thuận theo địa vị của thánh nữ tăng cao, tu vi đột phá, chúng ta lại là gà chó lên trời, chịu đủ loại bái kiến, không chịu nổi phiền phức mà…”
“Đáng tiếc, tu vi của chúng ta thấp kém, cũng không có sở trường gì, không thể nào giúp đỡ được thánh nữ, sợ rằng sẽ cô phụ một mảng kỳ vọng cao của thánh nữ.”
Một già một trẻ trong mắt tràn ngập cảm kích, nhưng đáy mắt cũng khó nén nổi vẻ sầu lo.
Vốn dĩ bọn họ là đệ tử và trưởng lão bình thường, trong chớp mắt lại được dìu dắt, có được vinh dự lớn lao và địa vị phi phàm, cũng vì thế mà trở thành bạn vong niên.
Những chuyện này đối với Thanh Doãn Tiêm Vân mà nói chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay, nhưng đối với bọn họ mà nói lại là tạo hóa lớn lao, không biết làm thế nào để đối đáp, đều cảm thấy trong lòng hổ thẹn, có chút cảm giác tự ti đức không xứng với địa vị.
Cho nên, tuy hai người bước vào nội muôn, nhưng lại tình nguyện ở lại ngoại môn, để tránh miệng lưỡi người đời, ảnh hưởng đến danh dự của thánh nữ đại nhân.
Trong lúc cười khẽ nói chuyện, một vị đệ tử sơn môn ở ngoài sơn bái kiến truyền âm.
Nghe tiếng, đáy mắt Phùng Thiên Tuyền sững sờ.
Nhìn thấy thần sắc bất ngờ kia, Hồ Duy Phương nghi hoặc lên tiếng.
“Phùng lão, có chuyện khó khăn gì vậy? Nếu như khó xử, ta nhất định hết sức giúp đỡ, nếu như không được, còn có thánh nữ đại nhân, nàng nhất định sẽ không đứng ngoài quan sát.”
Phùng Thiên Tuyền cảm kích gật đầu, khoát tay cười khẽ.
“Cũng không phải việc gì khó, tuyệt đối không thể quấy nhiễu thánh nữ đại nhân.”
“Chỉ là có con của cố nhân cầu kiến mà thôi. Ta với người này cũng không có kết giao gì nhiều, sợ rằng hắn cũng là nghe tiếng gió thổi mà đến, có việc xin giúp đỡ.”
Nói rồi, trong mắt Phùng Thiên Tuyền lộ ra thần sắc hồi tưởng, khuôn mặt tang thương hiện lên thần tình bất đắc dĩ.
“Người này tên là La Bộ Quần, thuở nhỏ không học vô thuật, ta cũng có nghe được, bất đắc dĩ khi cha hắn còn sống có giao tình không cạn với ta, đã từng phó thác ta chăm sóc người này, e rằng đành phải gặp mặt, cũng không biết là tốt hay xấu.”
Nghe xong, Hồ Duy Phương biết rõ không tiện nhiều lời, đành phải khẽ gật đầu.
Một lát sau.
La Bộ Quần được đệ tử sơn môn dẫn vào Nguyệt Thần Các, nhìn cảnh tượng bóng người nhốn nháo trước cửa sân, trong lòng đã nổi lên sóng cả chập trùng, kinh hỉ lúc trước càng là hóa thành chấn động!
Niềm vui ngoài ý muốn, mở rộng tầm mắt!
Hắn chỉ coi Phùng Thiên Tuyền là một trưởng lão ngoại môn, cũng không có nhiều quyền thế lớn, lần này bái kiến cũng không có quá nhiều hy vọng, chỉ tạm thử thời vận.
Tuyệt đối không thể tưởng tượng được!
Người đứng trước cửa cầu kiến Phùng Thiên Tuyền lại dài như trường long, đơn giản nhìn một chút chỉ sợ cũng có hơn trăm người.
Đi theo về phía trước, đủ loại khí tức khủng bố không ngừng tiêu tán, khí tức Thánh Nhân lúc nào cũng có thể thấy được!
Phùng trưởng lão bị nhiều người như thế cầu kiến, quyền thế đã khó có thể tưởng tượng!
Ai da, đây là ôm được cái chân lớn rồi?!
Đi qua đám người đứng hai bên, trong lòng La Bộ Quần run lồng lộng nổi sóng chập trùng, khó tránh khỏi bị đủ loại khí thế chấp nhiếp, nhưng cũng không cách nào kiềm chế được tâm tình đang điên cuồng vui mừng.
Nhất là cảm nhận được, hai bên tuấn kiệt không ngừng quăng đến ánh mắt ngưỡng mộ và kinh nghi.
Hắn chẳng qua chỉ là tông chủ của một môn phái nho nhỏ, có tài đức gì mà được nhiều cường giả như thế ngưỡng vọng?
Lúc này, La Bộ Quần cảm thấy hắn đã đạt đến thời khắc đỉnh cao của cuộc đời, không cần người khác chỉ điểm, hắn cũng hiểu bản thân gặp được cơ duyên lớn bằng trời rồi!
Mộng đẹp chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi!
Càng đi càng hăng hái, càng đi lòng tin càng dồi dào.
Từ lúc bắt đầu như lâu la cúi đầu cất bước, khi bước vào trong cửa ngẩng đầu ưỡn ngực, chẳng qua chỉ là cảnh tượng mấy giây, tầm mắt của La Bộ Quần đã hoàn toàn thay đổi, khí thế cũng khác biệt lớn.
Vững vàng đi vào trong viện, rồi mới thu lại mấy phần, khôi phục thần sắc khiêm tốn.
Trèo lên lầu các.
Nhìn thấy lão giả tóc trằng nhiều năm không gặp, La Bộ Quần vô cùng tự nhiên cúi đầu bái kiến, âm thanh nghẹn ngào!
“Phùng thúc thúc! Ngài phải làm chủ cho chất nhi!”
Gặp mặt đã cáo trạng cầu viện, Phùng Thiên Tuyền cũng không bất ngờ lắm.
Chỉ là nhìn bộ dáng có chút quá quen thuộc, còn có chút xốc nổi bi thống, vị này đã từng là trưởng lão trầm ổn ở ngoại môn luyện đan nhiều năm, vừa nhìn đã cảm thấy có chút cổ quái.