Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1564 - Chỉ có cầu viện Nguyệt Thần Các (2)




“Nội tình của tông chủ phi phàm, chúng ta vô cùng kính nể!”

“Tông chủ anh minh!”

Một hồi lời nịnh hót, cho dù không đủ để khiến tâm thần hoang mang bình ổn lại, nhưng cũng khiến cho La Bộ Quần nhiều hơn mấy phần lòng tin, ánh mắt lạnh lùng hạ lệnh.

“Các ngươi thủ vững tông môn, đợi ta cầu viện trở về!”

Nhìn thấy các trưởng lão cung kính hành lễ, hắn lập tức bay về phía xa.

Phi nhanh ở trong mây.

La Bộ Quần mới đau đến mức hít thở sâu mấy hơi, đồng thời đáy mắt cũng hiện lên mấy phần lo lắng

Hắn đúng là có chút nguồn gốc với Nguyệt Thần Các, nhưng chẳng qua chỉ là giao tình của tiền bối mà thôi, ngày thường cũng không đi lại bao nhiêu, hắn cũng không có tư cách liên hệ với Nguyệt Thần Các, chuyện viện binh, cũng chỉ là còn nước còn tát…

Thật sự muốn nói, chẳng qua là đánh cược may mắn, phần nhiều là vì để ổn định các trưởng lão trong Thiên âm Tông, để cho hắn có thời gian ve sầu thoát xác mà thôi.

Bản thân hắn thật sự không có bao nhiêu tự tin, lần này có thể mời được viện binh.

Lần này không đi không được, chỉ có thể vứt bỏ nhiều năm tâm huyết chạy trốn đến nơi xa.

Đúng thật là không biết gặp phải cái vận xui xẻo gì, thế mà lại đá phải cây gậy sắt lớn như thế, trước mắt sắp rơi vào kết cục mất hết tất cả, cho dù có mắng ngũ trưởng lão một vạn lần cũng không có tác dụng gì!

Nghiệp chướng!

Càng nghĩ càng gấp gáp, La Bộ Quần không ngừng tăng tốc bay nhanh.

Cuối cùng đến Nguyệt Thần Các.

Ngửa mặt lên nhìn cửa điện to lớn, chỉ một tấm biển Huyền Ngọc đã khiến cho tâm thần hắn kính sợ, bất giác có mấy phần luống cuống, tuy hắn là chủ nhân một tông, nhưng đứng trước mặt quái vật khổng lồ vạn năm truyền thừa này, cũng không là cái gì cả!

Lau vết máu ở khóe miệng đi, chỉnh đốn lại một chút dung mạo, La Bộ Quần mới dám đến gần, hành lễ về phía đệ tử đứng ở trước cửa.

“Hai vị đạo huynh, làm phiền hỏi một chút, không biết Phùng Thiên Tuyền trưởng lão có ở đây không?”

Trước sơn môn chẳng qua chỉ là hai đệ tử ngoại môn, nhìn thấy người đến lễ tiết của thừa, lại chỉ mặt gọi tên, đương nhiên không dám thất lễ, để tránh làm tổn hại đến uy danh của Nguyệt Thần Các.

“Gần đây Phùng trưởng lão vẫn luôn không ra ngoài, không biết các hạ là?”

Nghe thấy thế, trong lòng La Bộ Quần vui mừng.

Hắn chỉ là thử một chút, thử thời vận.

Không ngờ được, thế mà Phùng trưởng lão thật sự ở đây, đệ tử trước sơn môn cũng lễ độ như thế, quả thật không hổ là đại tông thanh danh hiển hách của Nam Ly Thiên Vực.

Đến đệ tử cũng rộng lượng hữu lễ như thế, có lẽ Phùng trưởng lão sẽ không không niềm tình xưa đi?

Nói không chừng, còn thật sự có mấy phần cơ hội!

La Bộ Quần mừng rỡ, thái độ hành lẽ càng thêm khiêm tốn!

“Hai vị đạo huynh minh giám, tại hạ là con trai của bạn cũ của Phùng trưởng lão, tên là La Bộ Quần, có chuyện quan trọng cầu kiến Phùng trưởng lão, làm phiền thông báo một chút!”

Nói rồi, La Bộ Quần còn rất hiểu chuyện cắn răng lấy một cái nhẫn đựng vật ra.

Hai đệ tử nghe thấy là người quen của trưởng lão, làm sao dám nhận.

“Đạo hữu không cần như thế, nếu như đã là bạn cũ, tại hạ nhất định phải thông báo!”

Vội vã lên tiếng đáp lễ, lập tức có một người đi vào trong Nguyệt Thần Các!

Nhìn kết quả thuận lợi ngoài dự liệu, La Bộ Quần bỏ xuống không ít tâm thầm thấp thỏm, nhu thuận đứng ở trước cửa sơn môn yên lặng chờ, trong mắt cũng bắt đầu hiện lên ánh sáng chờ mong.

Tiên vụ lượn lờ, cung điện san sát.

Nguyệt Thần Các so với lúc trước càng thêm phồn thịnh hơn, người mới nhập môn không ít, người tới cửa bái kiến cũng nối liền không dứt, lúc nào cũng có thể thấy được bóng người, người có tu vi mạnh mẽ nhiều vô kể.

Đệ tử trong môn phái đi lại, càng ngày càng có tự tin của tông môn hơn, khắp nơi tràn ngập sức sống và triều khí, khiến cho lòng người khao khát.

Ở giữa nội môn và ngoại môn.

Bên trong biệt uyển luyện đan vốn dĩ thuộc ngoại môn, bóng người bái kiến dày đặc, trước cửa có hơn trăm người đang yên lặng chờ, thậm chí phần nhiều còn là đệ tử Nguyệt Thần Các, nơi này phồn thịnh không thua kém nơi ở cửa trưởng lão trong nội môn.

Cho dù cửa viện đóng kín dán dòng chữ “Không có chuyện quan trọng, không gặp khách”, bóng người đứng ở trước cửa cũng tuyệt đối không có ý tản ra.

Chỉ vì, chủ nhân của nơi này chính là luyện đan trưởng lão Phùng Thiên Tuyền.

Nhìn cảnh tượng ngoài sân náo nhiệt, Hồ Duy Phương đứng ở bên cửa sổ phòng trà trên lầu các trêu ghẹo cười khẽ.

“Hồ trưởng lão đúng là thanh danh vang xa, uy vọng phi phàm.”

Vừa dứt lời, lão giả ở bên cạnh đã trừng mắt.

“Tiểu tử ngươi còn nói lời châm chọc?”

“Ta thấy ngươi cũng không kém bao nhiêu, nếu không cũng không đến mức trốn đến bên trong tiểu viện này của lão đầu tử ta, người sợ nổi danh heo sợ mập.”