Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1566: Mộng đẹp chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi (2)




Trầm giọng nhìn chăm chú, nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi lại bi thống như thế?”

Kỹ thuật diễn xuất của La Bộ Quần bạo phát, nước mắt rơi xuống.

“Phùng thúc thúc!”

“Chất nhi vô năng, thiên tư bình thường, đúng là có chút làm nhục thanh danh của gia phụ!”

Mở màn đã là bài bi tình, còn tài tình đề cập đến cha hắn, hoàn toàn đúng là làm Phùng Thiên Tuyền có mấy phần xúc động, đến Hồ Duy Phương ở một bên cũng tò mò nhìn chăm chú.

Chỉ thấy La Bộ Quần sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt xấu hổ giận dữ rơi lệ.

“Phùng thúc thúc minh giám!”

“Tu vi của chất nhi thấp kém, không dám yêu cầu xa với linh khí bảo địa, chỉ có thể ở Lạc Hoa Cốc sáng lập môn phái nhỏ để duy sinh, không ngờ được lại gặp người mạnh, cấu kết với thế gia bản địa, dùng tu vi mạnh mẽ ức hiếp chúng ta, còn tuyên bố muốn diệt tông môn của ta!”

“Hiện nay đã có mấy vị trưởng lão chết, bảo vật của tông môn bị cướp, chất nhi thật sự không có sức chống cự, không cam lòng mối thù xương máu này mới dày mặt cầu cứu, mong rằng Phùng thúc thúc chủ trì công đạo!”

Chỉ trong chớp mắt nói đến ra hình ra dáng, thần tình ngữ khí đều không có tỳ vết.

Trong lúc nói, khóe miệng còn có tiên huyết tràn ra…

Con của cố nhân khiêm tốn làm việc, lại bị ức hiếp đến loại tình trạng này, ai nghe cũng khó tránh khỏi lửa giận dâng trào, tự trách và tức giận xông thẳng lên đầu!

Phùng Thiên Tuyền lập tức lên tiếng hỏi.

“Là người nào lại hung ác như thế?!”

Cảm nhận được lửa giận trong giọng nói, trong lòng La Bộ Quần mừng thầm, lập tức lộ ra thần sắc bi phẫn, thôi động chỉ quyết!

“Chính là người này! Ỷ vào tu vi Thánh Nhân, giết người đoạt bảo khi nhục chất nhi!”

Thuận theo tiếng nói kết thúc.

Quang ảnh gợn sóng dần dần yên lặng, dung mạo trong ảnh bộc phát rõ ràng, Phùng Thiên Tuyền dâng trào lửa giận cũng nhìn chăm chú, nhưng khi nhìn rõ ràng quang ảnh kia, lửa giận trong mắt dần dần tiêu tán…

Mãi đến khi gợn sống biến mất, dung mạo thanh tú cũng hoàn toàn hiện ở trước mắt.

Nháy mắt!

Đột nhiên tròng mắt đục ngầu của Phùng Thiên Tuyền trợn tròn, Hồ Duy Phương trực tiếp ở trên ghế nhảy dựng lên, con ngươi hai người không ngừng rung động, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ tuổi cho đến bây giờ vẫn còn khó quên kia!

Đây!

Đây chẳng phải là Dịch Phong tiền bối đã từng kết bạn ở Vân Tinh sao!?

“Đây là Dịch Phong tiền bối!”

Âm thanh kích động truyền ra, đột nhiên Phùng Thiên Tuyền ngồi thẳng người.

Nhìn thấy hình ảnh dung mạo đã lâu không gặp kia, trong nháy mắt lòng hắn tuôn ra kinh hỉ và xúc động lớn lao, vội vã nhìn sang một bên, đã sắp không khống chế được tâm tình kích động.

Hồ Duy Phương ở một bên càng thêm xúc động, đã đứng dậy.

Ánh mắt hai người giao nhau, có thể thấy rõ sự kinh hỉ trong hai đáy mắt mịt mờ.

Không quan tâm được La Bộ Quần ở trước mắt, hai người lập tức truyền âm trao đổi.

“Ngươi cũng nhìn rõ đây là Dịch Phong tiền bối?”

“Phùng trưởng lão, đây tuyệt đối là Dịch Phong tiền bối, lúc trước chúng ta ở chung mấy ngày, còn có ân tình lớn lao với chúng ta, ta sao có thể nhìn nhầm được!”

Liên tục xác nhận, trong lòng hai người đại hỉ.

“Thánh nữ đại nhân từng nói, các chủ nghe nói tu vi của Dịch Phong tiền bối có thể đến gần cấp Thiên, có ý chiêu lãm làm trưởng lão nội môn, nếu như chúng ta có thể tìm tiền bối về, chẳng phải là một công lao lớn sao?”

“Phùng trưởng lão nói đúng! Chúng ta mời Dịch tiền bối về, vừa có thể báo đáp được ân huệ lúc trước, cũng có thể chiêu lãm được một đại chiến lực cho tông môn, vừa không cô phụ sự kỳ vọng của thánh nữ đại nhân, có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim!”

“Ừm, việc này rất tốt, ta sẽ đi bẩm báo thánh nữ!”

Trong hai ba bâu, hai người đã thương nghị xong đại sự.

Nhiều ngày nay, bọn họ đều là áy náy với sự dìu dắt của Thanh Doãn Tiêm Vân, hôm nay biết được tung tích của Dịch Phong, trong nháy mắt đã có cơ hội tốt lập công báo ân, cả người tràn ngập nhiệt tình!

Cách nói của La Bộ Quần, đã không cần suy nghĩ nhiều.

Giết người đoạt bảo nhất định là nói dối.

Dựa vào tu vi và phong độ của Dịch Phong tiền bối, sao có thể làm ra loại việc này?

Luận bảo vật, Dịch Phong tiền bối có sủng vật là con cóc khủng bố kia, cho đến bây giờ vẫn luôn khiến cho trong lòng hắn kiêng kỵ, tông môn nho nhỏ kia của La Bộ Quần, có thể có cái gì được vị tiền bối này nhìn trúng?

Lời nói giết người đoạt bảo, chính là chuyện cười.

Cự tượng che trời sẽ cướp đoạt đồ ăn của sâu kiến?

Nói Dịch Phong tiền bối không để ý đến thân phận đoạt bảo, còn khi nhục tông môn.

Bọn hắn cũng xứng?

Nhìn rõ hình ảnh dung mạo, hai người đều thiếu chút bị lời nói phẫn hận kia chọc cười, giống như là nhìn thấy một đứa trẻ vô tri đang nhắm mắt nói khoác, chứng kiến hết tất cả kỹ thuật diễn xuất vụng về nhất thế gian này.