Dịch Phong đường đường một nam nhi bảy thước, sao có thể dung túng cho những kẻ biến thái làm người khác buồn nôn này!
Ngay lập tức muốn nổi giận, xử lý một chút oai phong tà khí ở một vùng nhỏ bé ở Lam Tinh này.
Ai ngờ được.
Đột nhiên Tống tiểu thư đứng dậy, giang hai tay ra đứng trước người hắn bảo vệ!
“Các vị, các vị đại nhân!”
“Vị công tử này không phải là người của gia tộc họ Tống ta, hắn chính là một vị tiền bối có tu vi Bán Thánh, mong rằng các vị đại nhân giơ cao đánh khẽ!”
Tống Vũ Đình tức thời đối phó, cũng rất có tấm lòng cảm ơn, không chỉ để lộ rõ ràng thân phận của Dịch Phong, mà còn lấy tu vi ra trấn áp, đồng thời cũng không có ý đụng chạm, lời nói này chính là lời từ chối tốt nhất, là lý do thoái thác nhã nhặn nhất.
Mấy lão giả âm nhu (từ dùng để chỉ nam tử có cử chỉ nhẹ nhàng giống phái nữ) kia nghe tiếng sững sờ, nhưng không có chút ý sợ hãi nào.
Yên lặng nhìn nhau, tất cả đều toát ra một bộ ăn chắc Dịch Phong, đắc ý cười mềm mại.
“Bán Thánh?”
“Phì phì…”
“Ô! Ta còn tưởng rằng là cao thủ gì chứ, không phải chỉ là Bán Thánh thôi sao, Thiên âm Tông chúng ta có mấy vị Thánh Nhân, Bán Thánh tính là cái thứ gì…”
“Ta thấy dáng vẻ của hắn không tệ, khí độ cũng tạm được, có lẽ là một người thông minh, chắc hẳn sẽ không phản kháng đúng không?”
Trong khi nói mấy câu nhẹ nhàng, lão già đứng đầu đã đưa ngón tay điểm vào trong hư không.
“Ừm, chính là ngươi, đừng làm chuyện điển rồ, nếu không sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.”
Nhìn thấy tư thế kia, cơm Dịch Phong vừa mới ăn đều thiếu chút nữa phun ra ngoài!
Cay mắt!
Khó khăn lắm mới ăn được bữa cơm ra dáng, kết quả gặp được mấy thứ ghê tởm này, chớp mắt tính tình hắn bùng nổ, trực tiếp đấm ra một quyền!
“Oành!”
Trong chớp mắt, âm thanh bùng nổ chấn động trang viên!
Một khắc trước lão đầu còn liên tục cười, bây giờ tất cả đều nổ thành máu thịt mơ hồ, không nhìn ra được bất kỳ hình dáng gì!
Toàn trường chấn kinh đến tròng mắt phát run, ngây ra như phỗng!
Gắt gao nhìn chằm chằm máu thịt rơi xuống đất trong viện, hóa thành một vũng máu, hơn mười đôi mắt tràn ngập sự chấn động và kinh ngạc cuồn cuộn như sông lớn, đại viện yên lặng đến tiếng kim rơi xuống cũng nghe được!
Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh lại.
Chỉ có âm thanh bất đắc dĩ của Dịch Phong vang lên.
“Ai, đều là thứ rác rưởi gì vậy…”
Hắn đúng là thất vọng một đợt nối tiếp một đợt, lúc trước gặp phải đám cướp giả lợi hại, rồi lại gặp phải môn phái nhỏ khẩu vị nặng, tu vi so với trình độ bình thường ở Vân Tinh vô cùng kém, mà lại còn đều là cấp độ cặn bã.
Cạn lời nhất, còn đều là dạng người chán ghét.
Cái gọi là cường giả, tại sao ở trong mắt hắn đều là đồ chơi vậy, người nào người nấy trong lòng đều không có một chút tự nhận thức nào, đúng thật là khiến cho đánh giá của Lam Tinh ở trong lòng Dịch Phong giảm xuống không ít.
Dịch Phong nhẹ giọng thở dài, cuối cùng thức tỉnh mọi người.
Sắc mặt cha con Tống thị chấn động, ngay sau đó sợ hãi kinh hô!
“Đây!”
“Một quyền này, đúng thật là tu vi vô cùng cao thâm!”
“Không hay rồi! Dịch công tử, ngươi ra tay giết những người này, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Theo tiếng kinh hô vang lên, gia đinh ở xung quanh cũng bừng tỉnh, thần sắc sợ hãi không ngừng lan tràn ra ngoài, tất cả mọi người đều là một bộ dáng nơm nớp lo sợ, không người nào dám có hành động nào tùy tiện.
Tống Đức Tài cũng không còn vẻ ổn trọng lúc trước, than thở vỗ tay hoảng sợ khó yên!
“Phải làm sao mới được đây, phải làm sao mới được đây!”
“Thiên âm Tông cao thủ nhiều như mây, sao Dịch công tử lại dám giết người vậy, ngươi gây ra chuyện lớn rồi, nhất định hậu hoạn vô cùng!”
“Cho dù lão phu có lòng giúp đỡ, cũng không có sức viện thủ!”
Trong mắt Tống Vũ Đình ngập tràn cảm kích, nhưng trong nháy mắt cũng bị hoang mang bao phủ.
“Dịch công tử, ngươi gây ra đại họa rồi…”
Đây cũng đúng là hiện thực.
Tự mình ra tay đánh chết người, kết quả không được người ta cảm kích, ngược lại ai cũng hoang mang, xem ra thật sự là bị chèn ép đến sợ, hoàn toàn không có sức phản kháng, cũng không có lòng phản kháng.
Đối mặt với một đám người hoảng sợ ai thán, Dịch Phong không có một chút gợn sóng nào.
“Một nhóm rác rưởi mà thôi, giết thì cũng giết rồi, có chuyện gì ta gánh vác.”
Cái gì mà Thiên âm Tông rác rưởi, tất cả đều chỉ là một đám bại hoại.
Dựa theo tu vi và lời nói của người lúc trước, mạnh nhất cũng chỉ là mấy Thánh Nhân mà thôi, đến hàng bày được lên mặt cũng không có mấy người, đoán chừng cũng không phải là tông môn lợi hại gì.
Nhìn thần tình trên mặt Dịch Phong không đổi sắc, mọi người ở xung quanh thở dài một hồi, ánh mắt phức tạp.
Mây đen trên bầu trời lưu động, phảng phất như nổi lên mưa gió…