Tuy Dịch Phong không coi là chuyện gì, nhưng người khác của Thiên âm Tông lại bị làm cho nổi giận, theo chấn động thì bừng tỉnh, liên tiếp mở miệng mắng mỏ!
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi thật là to gan!”
“Thế mà lại đánh lén trưởng lão Thiên âm Tông ta, ngươi tội đáng chết!”
“Tên tiểu bạch kiểm này thật là không biết sống chết!”
“Đừng tưởng rằng trở thành cường giả Bán Thánh, thì có thể không coi ai ra gì, ta thấy ngươi là không biết trời cao đất rộng!”
Mấy lão thủy tinh vừa kinh vừa sợ, chỉ tay hoa lan lên uy hiếp một hồi.
Dịch Phong chỉ là nhíu mày liếc nhìn, hù dọa làm cho sắc mặt bọn họ phát xanh, trong mắt cũng rõ ràng nhiều thêm một phần kiêng kỵ, lặng lẽ đánh mấy đạo pháp quyết, rồi bối rối chạy trốn.
“Ngươi đợi đó! Chúng ta sẽ còn trở lại!”
“Thiên âm Tông chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này!”
Nhìn thấy mầy người hốt hoảng chạy đi, vẻ mặt Dịch Phong không gợn sóng.
“Được, ta chờ đấy.”
Hắn có tự tin giết hết những tên tai họa này ngay tại chỗ, nhưng vẫn là quyết định chờ một lát, tiêu diệt tận gốc Thiên âm Tông cái gì đó thì tốt hơn.
Nếu không, sau này Tống gia trang rất có thể bị đến gây họa.
Lời nói không có một chút ý sợ hãi nào, đương nhiên khiến cho Tống Đức Tài một trận hoang mang.
“Dịch công tử, ngươi vẫn là sớm rời đi thôi, Thiên âm Tông kia người đông thế mạnh, cho dù ngươi có là Bán Thánh, cũng không phải địch thủ của bọn họ.”
Tống Vũ Đình cũng bất an khuyên giải.
“Dịch công tử, ngươi…”
Lời nói của hai cha con còn chưa dứt, Dịch Phong đã kiên định lên tiếng nói: “Ai làm người đó chịu, các ngươi không cần nói nữa.”
Dịch Phong chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình là một cao thủ.
Tuy là như thế, nhưng Thiên âm Tông trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một đám đạo quân ô hợp, huống chi tận mắt nhìn thấy nhóm lão già thủy tinh này làm hại một phương, hắn lại ăn cơm của Tống gia, về công về tư hắn đều không có dự định rút lui.
Đoán chừng, kém nhất thì tu vi của hắn cũng là đỉnh phong Thánh Nhân đi?
Cần gì phải sợ một đám lão thủy tinh?
Nhìn thấy Dịch Phong kiên định như thế, cha con Tống thị cũng á khẩu không nói nên lời, chỉ khắc ghi thái độ vô cùng có trách nhiệm này vào trong tâm khảm, lập tức âm thầm phân phó trên dưới trang viên làm tốt chuẩn bị ứng chiến.
Nhất là Tống Vũ Đình, phát hiện bên dưới bề ngoài nho nhã của Dịch Phong, lại có huyết tính và trách nhiệm của một người đại trượng phu chân chính, trong mắt không khỏi lộ ra dị sắc, thần sắc cũng dần dần kiên định.
Không đến mấy giây sau, Tống gia trang tràn ngập một cỗ không khí tử chiến.
Dịch Phong là người ngoài còn không để ý sống chết giúp đỡ, bọn họ sao có thể sợ chiến!
…
Sơn cốc cách đó không xa.
Trăm hoa đua nở, quần phương tranh diễm.
Bên trong một mảnh xuân ý dạt dào, có rất nhiều đình viện cung điện đứng sừng sững, rất có khí phái của đại tông môn, nhìn ở xa giống như tiên môn của nữ quyến trong truyền thuyết, tràn ngập khí tức mềm mại đáng yêu.
Thực ra.
Ngồi thiền trong đại điện đều là nam tu, mặc dù đã có tuổi tác, nhưng da thịt non mịn, không có râu, phảng phất như là có thuật trú nhan.
Nơi này chính là đại điện Thiên âm Tông, người ngồi ở đây đều là trưởng lão trong môn phái.
Mọi người ngồi đã lâu, mãi đến khi có than âm thông báo vang lên.
“Tông chủ đến!”
Một đạo thân ảnh phiêu dật bay ở trên không, trưởng lão đứng hai bên cùng nhau đứng dậy hành lễ.
“Tham kiến tông chủ!”
Thân ảnh tuấn dật ngồi xuống chủ vị, thoải mái mỉm cười phất tay.
“Các vị trưởng lão, không cần đa lễ.”
Các trưởng lão từ từ đứng dậy, nhìn thấy một gốc râu bên môi tông chủ, lập tức kinh hãi ngưỡng mộ, sau đó một trận tâng bốc xu nịnh, câu nào câu nấy đều không giống nhau.
“Tông chủ, lẽ nào thần công của ngài đã đại thành!”
“Tông chủ thiên tư trác tuyệt, quả nhiên đã luyện thành Thiên âm Huyền Công tầng thứ sáu, đạt đến cảnh giới tụ dương hồi xuân, chúng ta kính nể vạn phần!”
“E rằng không đến mấy năm, tông chủ nhất định có thể luyện ra tầng thứ chín, tái tạo nam nhi dương cương, phá rồi lại lập, đạt được thành tựu cảnh giới vô thượng!”
“Thiên tư của tông chủ như thế, nếu như chúng ta có thể học được một chút, vậy thì đã đủ để hoành hành Lam Tinh rồi!”
…
Bên trong một trận âm thanh nói khoác, tông chủ Thiên âm Tông La Bộ Quần khó ngừng được ý cười.
“Ha ha ha, các vị quá khen rồi!”
Ngoài miệng không ngừng khiêm tốn, nhưng nụ cười trên mặt hắn đã bán đứng cảm giác thành tựu ở trong lòng hắn.
Rạng rỡ quan sát đại điện, vẫn không quên dùng hai ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn nhúm râu thưa thớt ở trên cằm, nhìn thì như lơ đãng, nhưng chính là đang khoe khoang thành tựu đặc hữu, khiến cho các trưởng lão nhìn đến một trận nóng mắt.
Cảm nhận được ánh mát nhiệt liệt, La Bộ Quần mới bắt đầu công việc vẽ bánh hàng ngày của tông chủ.