Nói rồi, hai người không quan tâm giải thích được nhiều hơn, đã vội vàng đi ra khỏi nhà ăn, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ bối rồi, nhìn dáng vẻ giống như là gặp phải kẻ địch lớn.
Cảm nhận được sự vội vàng trong giọng nói, Dịch Phong nghi hoặc đi theo ra ngoài.
Đi dến trước cửa.
Đứng ở sau một đám gia đinh nhìn về phía xa, thế mà nhìn thấy cha con Tống gia đang đứng ở giữa cúi đầu hành lễ, ngữ khí vô cùng kính sợ.
“Bái kiến các vị đại nhân.”
“Nếu như có chỗ nào không chu đáo, mong các vị đại nhân rộng lượng tha thứ.”
Thuận theo phương hướng hành lễ nhìn đến.
Trong viện đang có mấy người trung niên đang đứng, đều một bộ tướng mạo trắng nõn, giữa lông mày lộ ra vẻ âm nhu tức giận.
Gia đinh tôi tớ ở bốn phía ngã thành một mảnh, xem ra thương thế không nhẹ, nhưng lại không có người nào lên tiếng kêu rên, chỉ có áp lực và ánh mặt kính sợ, không khí rất ngưng trọng.
Xem ra người đến có địa vị không tầm thường, Tống gia trang cũng không thể không cúi đầu xưng thần.
Đối mặt với hai cha con cung kính hàng lễ, lão giả đi đầu chắp tay lạnh lùng nhìn.
“Tống Đức Tài, lẽ nào ngươi ăn gan hùm mật báo rồi?!”
Tống Đức Tài bị hù dọa đến sắc mặt tái nhợt, thân thể cúi thấp hơn mấy phần!
“Đại nhân thứ tội!”
“Lão hủ, tuyệt đối không dám thất lễ với các vị, thật sự không biết các vị đại nhân bất ngờ giá lâm, lão hủ ngu dốt, không biết đã có chuyện gì chọc tức đến các vị đại nhân…”
Lão giả đứng đầu ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn, khinh thường lên tiếng chế nhạo.
“Còn giả bộ hồ đồ?”
“Tống gia trang ngươi đã sớm thuộc quyền quản lý của Thiên âm Tông ta, nếu như không có tông môn của ta che chở, các ngươi há có thể sống tạm đến bây giờ? Khoảng cách từ lần dâng cống phẩm tháng trước, đã qua hơn nửa tháng, lẽ nào ngươi đến việc này cũng quên rồi?”
“Tống Đức Tài, ở dưới bóng cây lớn hóng mát là đúng, nhưng cũng đừng quên tưới nước bón phân, nếu không nếu như có thiên tai nhân họa, không có đại thụ che chở phù hộ, e rằng đến lúc đó hối hận thì đã muộn…”
Lời nói âm dương quái khí, khiến cho thân thể cha con Tống thị phát run.
Lúc này Dịch Phong mới nghe hiểu được một chút.
Hẳn là tông môn nào đó muốn thu phí bảo hộ, không khác gì lắm với xã hội đen ở kiếp trước, đều không phải cái thứ đồ gì hay.
Chỉ là nhìn dáng vẻ của hai cha con càng cúi thấp hơn, Dịch Phong cũng là cảm thấy có chút kỳ quặc.
Rốt cuộc là phí bảo hộ gì, có thể khiến cho trang chủ nhà lớn nghiệp lớn để ý đến như thế, thậm chí còn toát ra dáng vẻ sợ hãi khó xử?
Xem ra, có lẽ có rất nhiều bảo vật, sợ rằng đều là muốn ăn chủ nhân đến cái xương cũng không còn.
Trong lòng Dịch Phong suy tư, Tống Đức Tài lên tiếng cầu khẩn.
“Các vị đại nhân thứ tội!”
“Trong trang của ta đúng là có tài sản riêng, kính tặng tài vật bảo khí cho quý tông là chuyện đương nhiên, nhưng lần trước muốn mười Thần Dương Tin Nam, việc này thật sự quá…”
“Gia đinh trong trang phần nhiều là tư chất bình thường, hộ vệ cũng khó có được cơ thể thuần dương, việc này thật sự rất khó, mong rằng các vị đại nhân rộng lòng tha thứ, nếu như muốn tài vật bảo khí, lão hủ tuyệt đối không dám chối từ!”
Vừa dứt lời, lão giả đi đầu đã giơ ngón tay hoa lan lên, trợn mắt nói!
“Láo xược!”
“Trên dưới Tống gia các ngươi hơn ngàn người, đến một tin nam cũng không tìm ra được?! Hôm nay nếu như không kiếm đủ cống phẩm của tháng, lão phu sẽ khiến cho các ngươi muốn chết cũng không xong!”
“Nhanh chóng tìm ra một tin nam, do đích thân bản tọa chọn lựa!”
Tiếng nói vang vọng, sắc mặt cha con Tống thị trắng bệch, những gia đinh ở xung quanh đang bò dậy càng là bị hù dọa đến không ngừng khiếp sợ đến kinh hồn.
Nghe dến đó, trong nhát mắt Dịch Phong trợn tròn mắt!
Hay lắm…
Dám thẳng thắn gọi như thế!
Cũng cảm giác được người đến có chút kỳ kỳ quái quái, thái độ của cha con Tống gia cũng rất khó xử, hắn còn tưởng rằng muốn rất nhiều tiền, không ngờ được là đối phương muốn người.
Ký quái nhất là, lại là muốn nam nhân!
Cái này đúng là mẹ nó…
Đúng là đao nhỏ đâm vào mông, mở mang tầm mắt rồi.
Gia đinh ở xung quanh đều bị hù dọa đến hai chân phát run, bất giác cúi đầu quỳ xuống đất, giống như có gió lạnh thổi qua mặt đất, thân hình Dịch Phong khó được che chắn, lập tức rơi vào tầm mắt của nhóm lão đầu biến thái.
Dung mạo tuấn tú và khí độ nho nhã, trong nháy mắt khiến ánh mắt của mấy lão đầu kinh diễm.
“Hả…”
“Hình như người này không tệ…”
“Ừm, mắt ngọc mày ngài mắt sáng như kiếm, đúng là không tệ…”
“Xem ra, hình như cũng là cơ thể thuần dương, hiếm có được người tốt như thế.”
Mấy đạo ánh mắt âm nhu nhìn đến, trong lòng Dịch Phong rét lạnh một trận!
Người khen hắn là muội tử thì cũng thôi đi.
Nhưng bây giờ.
Hắn bị mấy lão quái tán thưởng, so với bị người khác mắng còn thấy khó chịu hơn.