Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 155: Nỗi buồn của Lỗ Đạt Sanh




Dọn phân thì dọn phân.

Có gì mà ghê gớm đâu chứ.

Dù sao ba vị Võ Tông lúc nãy cũng làm việc đồng áng mà?

Hơn nữa có thể có được bảo bối thánh phẩm, dọn phân thì có là gì chứ? Chuyện như thế này sợ rằng khi lan truyền ra ngoài, sợ là sẽ có vô số cao thủ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để được dọn phân ấy chứ.

Vì vậy bây giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy cơ hội này là một cơ hội hiếm có!

Sau khi nghĩ thông rồi, Lỗ Đạt Sanh đã không còn ý ghét bỏ với việc dọn phân nữa, lại dùng ánh mắt mãnh liệt nhìn sang Dịch Phong lần nữa rồi nói: “Đại nhân ngươi yên tâm, dọn phân, ta có thể làm được.”

Nói thế, vẫn không quên phủi phủi cánh tay của mình.

“Được, vậy thì ngươi, ba mươi đồng vàng, dọn hết chỗ phân tại đây, có ý kiến gì không?” Dịch Phong hỏi.

“Không ý kiến.”

Lỗ Đạt Sanh vội vã gật đầu, sao mà lại không nhìn ra chứ, vị lão đại nhập phàm này xem cuộc sống như trò chơi, phù du cả thôi, ba vị Võ Tông kia biết thì hắn làm sao lại có thể không biết chứ.

“Nhưng mà, trước đó ta đã cảnh cáo ngươi rồi.”

Ánh mắt Dịch Phong híp lại một cái, nói: “Nếu như ngươi đã đáp ứng chuyện này thì không dọn sạch phân ở đây cũng không được đi, nếu như ngươi dọn được hai ngày mà đã chạy mất, vậy thì đừng trách ta không khách khí!”

“Vâng vâng vâng, nhất định dọn sạch, nhất định sẽ dọn sạch!” Lỗ Đạt Sanh vội vàng gật đầu, mặt đầy mong đợi nói: “Vậy thì tiền bối, mau mang vật dụng lại đây, bây giờ ta bắt đầu dọn đây!”

Dịch Phong nhìn hắn một cái.

Mặc dù cái người này khiến người ta không được thích lắm, nhưng mà khi làm việc vẫn rất đáng tin tưởng, hình như cũng rất ham mê việc dọn phân thì phải!

“Được, đi theo ta!”

Dịch Phong nói.

Nghe thấy lời đó, Lỗ Đạt Sanh vội vàng đi theo Dịch Phong.

Tuy nhiên, khi phát hiện Dịch Phong không hề đi vào trong quán thì không khỏi thắc mắc: “Đại nhân, đây, không phải là dọn bên trong quán sao?”

“Không phải ở đây, ở bên kia, đi theo ta là được.” Dịch Phong nhàn nhạt nói, cùng lúc dẫn theo Lỗ Đạt Sanh đang còn nghi ngờ đi sang bên cạnh nhà lão Vương, sau khi nói với lão Vương một câu, lão Vương không nói lời gì đã giao đòn gánh và thùng phân cho Lỗ Đạt Sanh.

Nhìn thấy thùng phân, tròng mắt của Lỗ Đạt Sanh trợn trừng như sắp rớt ra ngoài, chỉ vào nó lắp ba lắp bắp mà nói: “Đại, đại đại nhân, là, là…?”

“Nếu không thì gì, trong nhà của ta không có thùng phân.” Dịch Phong thấp giọng nói.

Nghe xong lời đó, Lỗ Đạt Sanh đột nhiên lùi về sau hai bước, xém chút nữa là không thở nổi.

Tại sao chứ.

Tại sao lại không giống như hắn tưởng tượng?

Lỗ Đạt Sanh cảm thấy lòng mình chua ngắt, tủi thân chan chứa ở trong lòng tràn lan, suýt chút nữa là nước mắt rơi xuống luôn rồi.

“Đại, đại nhân, ta có thể không làm công việc này hay không?” Lỗ Đạt Sanh dè dặt hỏi.

Nghe thấy lời đó, sắc mặt Dịch Phong lập tức sa sầm, lạnh nhạt nhìn về phía hắn một cái, nặng nề hỏi: “Ngươi đùa ta?”

Với ánh mắt đó, Lỗ Đạt Sanh xém chút nữa hồn bay phách lạc, run rẩy một cái vội vã xua tay nói: “Tiền bối, không dám không dám, ta lập tức làm ngay.”

“Vậy ngươi còn không mau đi làm?”

“Hôm nay ngươi gánh cho ta phân ở hố phân của nhà lão Vương, nếu như ngươi gánh không xong, vậy thì ngươi xong đời!”

Dịch Phong thâm trầm nói, không giữ lại cho Lỗ Đạt Sanh một chút thể diện nào, hắn vốn đã nhìn ra Lỗ Đạt Sanh là một tên lưu manh chính hiệu, loại lưu manh như thế này, nếu không nói chuyện đàng hoàng với chắc chắn sẽ không thành được.

Lời nói của Dịch Phong khiến cho Lỗ Đạt Sanh rùng mình một cái.

Rõ ràng, vị này đây là đã phát bực rồi, cho dù là không bằng lòng thì hắn cũng chỉ có thể rầu rĩ mà làm.

Nhưng mà khi nhìn thấy hố phân, Lỗ Đạt Sanh cuối cùng cũng khóc rồi, suýt chút nữa thì ngất luôn.

Con mẹ nó.

Hố phân này lâu lắm rồi chưa được dọn dẹp, sắp chất cmn thành núi rồi.

Nhưng mà trong lòng dù tràn đầy sự không cam lòng thì có tác dụng gì chứ, hắn nhanh chóng bắt đầu công việc, suy cho cùng những lời mà Dịch Phong nói với hắn lúc nãy cứ vang vọng bên tai. Hắn cũng không hề nghi ngờ, nếu như bản thân không làm cho xong, thì cái mạng nhỏ sẽ mất tại nơi này.

Với lại, hắn vẫn chưa dám dùng tu vi, lỡ như lại đụng chạm đến vị này, có thể ngay cả cơ hội dọn phân cũng không còn.

Dọn đầy hết hai thùng phân, Lỗ Đạt Sanh vừa gánh vừa chạy như bay, để lại phía sau một cơn gió.

Vừa chạy, nước mắt không thể dừng được mà chảy dài.

Hai chiếc nhẫn trữ vật đã mất thì cũng thôi đi, hắn đường đường là luyện dược sư số một Nam Sa mà còn phải đi dọn phân, chuyện này mà truyền ra ngoài thì làm sao có thể sống được nữa chứ!

Nhìn thấy bộ dạng gánh phân chạy như bay của Lỗ Đạt Sanh, Dịch Phong lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng.