Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 156: Cấu tạo kinh mạch hoàn toàn mới




“Tiên sinh thật ngại quá, không có sự đồng ý của ngươi mà đã tự mình dẫn người đến, xin được chuộc tội.” Sau khi Dịch Phong bận xong, Thanh Sơn lão tổ vội vàng lo lắng đi đến, xin lỗi nói: “Nhưng mà ta cũng bị ép buộc, thật ra thì...”

“Không sao!”

“Đến thì đã đến rồi, cũng không có gì đáng ngại.”

Dịch Phong xua xua tay nói, không hề để chuyện này trong lòng, mặc dù không biết Lục Thanh Sơn quen biết người này ở đâu, nhưng một người thành thật như hắn ta khẳng định không phải là đối thủ của tên lưu manh kia.

Thậm chí Dịch Phong thậm chí còn muốn cảm ơn Lục Thanh Sơn, suy cho cùng một người gánh phân tốt như vậy biết đi đâu để tìm chứ?

Thấy vậy, Lục Thanh Sơn lập tức thở phào một hơi, đồng thời lộ ra nụ cười cảm kích.

Mà hắn cũng không thể kìm nổi mà cảm khái tiên sinh thật cao siêu.

Đường đường là luyện dược sư số một Nam Sa, lại ở một nơi như thế này dọn phân, giáo huấn như này, sợ rằng còn khó chịu hơn cả việc thẳng tay giết chết Lỗ Đạt Sanh.

Đặc biệt là khi nhìn thấy hố phân đầy phân đó, Thanh Sơn lão tổ đều không khỏi dùng ánh mắt thương cảm nhìn Lỗ Đạt Sanh một cái.

“Đúng rồi lão ca, có thể giúp ta việc này được không?” Dịch Phong lại vội vã hỏi.

“Tiên sinh, mời nói.” Thanh Sơn lão tổ vội vàng nói.

“Đồ nhi của Chung Thanh ta bị thương vẫn nằm tại thương hội Bảo Phong, ngươi có thể giúp ta đưa hắn từ thương hội Bảo Phong về đây được không?” Dịch Phong vội vàng nói: “Bởi vì ta cần phải ở đây nấu thuốc, thật sự không thể đi được.”

“Tiên sinh người yên tâm, ta lập tức đi ngay.”

Thanh Sơn lão tổ vội vã đồng ý, bắt đầu đi về phía thương hội Bảo Phong.

“Một lát nữa ta sẽ tiếp tục dạy dỗ ngươi.”

Mà Dịch Phong cũng không dám nán lại lâu, hung ác trừng mắt nhìn đầu lâu đang nằm trong góc, sau khi đá một cái, vội vã đi vào nhà bếp bắt đầu nấu thuốc cho Chung Thanh.

...

Thương hội Bảo Phong.

Khi Thanh Sơn lão tổ đến thương hội Bảo Phong lại phát hiện đồ đệ Lạc Lan Tuyết cũng đang ở đây.

“Tuyết Nhi, ngươi sao lại ở đây vậy?” Thanh Sơn lão tổ hỏi.

“Sư tôn, vài ngày trước Doãn bá phụ báo cho ta biết đồ đệ của tiên sinh đang dưỡng thương tại đây, chuyện lớn như vậy chúng ta làm sao có thể qua loa được, vì vậy vài ngày này, đồ nhi đều luôn ở đây chăm sóc đồ đệ của tiên sinh.”

Cùng lúc đó, Lạc Lan Tuyết dẫn Thanh Sơn lão tổ đến một gian phòng sang trọng.

Trong phòng, Chung Thanh sắc mặt nhợt nhạt đang nằm đó.

Mà ngoài Lạc Lan Tuyết chăm sóc ra, vẫn còn sáu, bảy thiếu nữ yểu điệu đang chăm sóc Chung Thanh, xoa bóp lại xoa bóp, lau mặt rồi lại lau mặt, bận chết đi được.

“Chỉ một chữ thôi, ổn!”

Thanh Sơn lão tổ nhìn Lạc Lan Tuyết khen ngợi.

Đệ tử này không hổ danh là tên đệ tử mà hắn yêu thương nhất, cực kỳ biết điều!

“Nhưng mà sư tôn, tình hình vết thương của Chung Thanh công tử không được tốt lắm!” Lạc Lan Tuyết lo lắng nói: “Những ngày này, Doãn bá phụ hầu như đã mời hết các danh y trong thành đến rồi, nhưng đều khoanh tay bất lực.”

“Nhưng người làm hắn bị thương rõ ràng là chỉ là nhóm người của thương hội Bình Giang, theo lý mà nói không đến nỗi rơi vào tình trạng khoanh tay bất lực như vậy chứ?”

Thanh Sơn lão tổ cau chặt mày.

Đây cũng là điều mà hắn không thể giải đáp được, hắn luôn luôn cho rằng Chung Thanh là thiên tài có thể chống lại cả trời, nhưng sau khi bị thương hội Bình Giang đánh cho trọng thương thì chứng minh không phải là như vậy.

Chung Thanh không phải thiên tài, thậm chí là một phế vật đến cả tu vi cũng không có, đến kinh mạch đều tắc nghẽn hết.

Nhưng nếu như thật sự là phế vật, vậy tiên sinh với năng lực phi thường như vậy, làm sao lại nhận hắn làm đệ tử?

Điều này thật sự mâu thuẫn.

“Thôi đi, đây không phải là điều mà ta và ngươi có thể lo được, trước tiên cứ đưa Chung Thanh công tử về chỗ tiên sinh đã!” Thanh Sơn lão tổ nghiêm túc nói: “Tiên sinh sẽ tự tay trị thương cho Chung Thanh công tử, yên tâm đi!”

Lạc Lan Tuyết gật gật đầu, vội vàng gọi người chuẩn bị xe.

“Đồ nhi à, uống chén thuốc này vào rồi, bảo đảm ngươi sẽ không còn vấn đề gì nữa.”

Dịch Phong quạt quạt đồng thời nấu thuốc cho Chung Thanh, trong miệng tự tin lẩm bẩm.

Đối với vấn đề xem bệnh, A Hoa ở bên phố Đông không thể mang thai, sau khi Dịch Phong cho nàng ta thuốc uống, không chỉ mang được song thai, mà bã thuốc còn thừa sau khi bị con heo già đã triệt sản của nhà của nàng ấy gặm phải, soạt một cái liền sinh luôn tám con lợn con, sống khỏe mạnh mới ba tháng thì đã húc thủng cả một lỗ lớn trong chuồng lợn nhà nàng.

Thậm chí có lúc Dịch Phong còn nghĩ, nếu như bản thân hắn không mở võ quán mà mở một y quán, sợ rằng đã giàu to từ lâu rồi.

Chỉ một lúc sau, Thanh Sơn lão tổ và Lạc Lan Tuyết đã đưa Chung Thanh về tới.

Dịch Phong không nói lời khách sáo với hai người kia nữa, dìu Chung Thanh vào trong phòng, bón chén thuốc vừa nấu xong cho Chung Thanh uống.