Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 154: Việc làm đặc biệt




Mặc dù bình thường hắn khá độ lượng, nhưng chưa chắc hắn là một người thành thật, đối với chuyện kiểu như thế này, nhìn là biết tới gây sự, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Theo cái nhíu mày của Dịch Phong, Lỗ Đạt Sanh lập tức cảm thấy áp lực vô hình đang công kích về phía mình, làm cho hắn không thể nhấc nổi nửa phần sức lực.

Loại uy lực đó, theo cách nhìn của hắn còn đáng sợ hơn tên mặc áo choàng đen dưới chân Dịch Phong, có lẽ là không trực tiếp như vậy, nhưng loại uy lực này giống như vừa sinh ra đã có, lại giống như kiểu gây áp lực từ nhiều hướng!

Trong lúc đó, hắn nằm rạp trên đất, không dám động đậy dù chỉ một chút.

“Nói, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?” Dịch Phong thấp giọng nói.

“Ta, ta ta ta…”

Sắc mặt Lỗ Đạt Sanh trở nên khó coi, chính vào lúc hắn đang lắp ba lắp bắp, đột nhiên đôi mắt sáng lên vội vàng nói: “Đại nhân, ta cũng chỉ là nghe người khác nói đất ở nhà của ngươi cần khai hoang, vì vậy ta mới đến để hỏi xem ngươi có cần người giúp việc hay không thôi.”

“Ngươi cũng là đến để tìm việc làm sao?” Dịch Phong nhìn Lỗ Đạt Sanh, nửa tin nửa ngờ hỏi.

“Đúng vậy, ta thật sự là đến để tìm việc làm mà!” Lỗ Đạt Sanh nhìn thấy Dịch Phong dường như có chút tin lời của mình nói, liền giống như nắm được một cọng rơm cứu mạng, lập tức nói: “Ta thật sự là đến để tìm việc mà, ngươi nhất định phải tin ta, ta đây là một người có hơi thích nói đùa, chẳng qua lúc nãy nói đùa với ngươi cho vui thôi.”

Nhìn thấy dáng vẻ chân thành của Lỗ Đạt Sanh, Dịch Phong cũng tin tưởng vài phần.

Mặc dù nhìn người này chút điên điên khùng khùng không đáng tin cậy, nhưng mà lúc trước hắn thật sự đã từng nói chuyện này cho không ít hàng xóm biết. Mà mấy năm nay, tầng lớp nông dân thấp kém sống cũng chẳng dễ dàng gì, bởi vì miếng ăn, không phải nghe thấy ở đâu có việc làm là lập tức chạy đi tìm sao?

Huống chi, hắn lại là một ông chủ tốt như vậy?

Lại tiếp tục nghĩ một chút, người này vốn không hề quen biết với hắn, Dịch Phong cũng không nhớ nổi hắn và mình có xích mích ân oán gì, nếu thật sự muốn nói là hắn đến đây để gây chuyện, hình như cũng không thể nói như vậy.

“Ngươi nếu như đã đến đây làm việc, vậy thì đừng quỳ ở dưới đất nữa.” Dịch Phong quan sát hắn rồi nói: “Nhưng mà kiểu chuyện cười khiến người khác nghi ngờ này, tốt nhất là đừng nên nói nữa.”

“Vâng vâng vâng.”

Nghe Dịch Phong nói như vậy, Lỗ Đạt Sanh đang quỳ ở dưới mặt đất lập tức đứng lên, lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.

Đồng thời nhớ lại cơ hội được gặp ba vị Võ Tông lúc nãy, đôi mắt của hắn lặp tức giao động một cái, trong lòng xuất hiện tính toán, thế nên vội vã nói: “Đại nhân, lúc ta đến cũng vội vã như ba vị lúc nãy, trong tay cũng không mang theo vật dụng gì, ngươi xem?”

“Vật dụng ở đây ta có, nhưng mà ngươi cũng thấy rồi đó, khai hoang hiện đã có người làm rồi, nếu như thật sự nói thiếu người, cũng chỉ thừa lại một công việc đặc biệt có thể làm thôi, ngươi có chắc là ngươi sẽ làm không?” Dịch Phong quan sát trên dưới Lỗ Đạt Sanh nói.

“Có thể, có thể làm, bất kể công việc gì đều có thể làm.”

Lỗ Đạt Sanh vội vã nói, đặt biệt là khi nghe thấy Dịch Phong nói sẽ trực tiếp đưa vật dụng, biểu hiện càng cực kỳ cấp bách.

Đồng thời trong lòng cũng nổi lên một chút tự hào.

Đời người thật sự thay đổi nhanh chóng mà, mãi mãi cũng không thể nào biết được một giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Lỗ Đạt Sanh ta không hổ là luyện dược sư số một Nam Sa, thậm chí cũng có thể gọi là người quyết định sách lược.

Ngươi xem, mối nguy hại trước mắt không chỉ đã được giải quyết, có lẽ còn có thể từ trong tay của vị này đây, lấy được một phần cơ duyên tốt.

Thánh phẩm à, đó chính là thánh phẩm đó!

So với thánh phẩm bảo bối này, thì hai chiếc nhẫn trữ vật mà hắn làm mất có tính là gì chứ.

Vừa nghĩ đến đây, Lỗ Đạt Sanh quả là vui đến mức nở hoa, không nhịn được kêu lên hay lắm hay lắm vì sự đa mưu túc trí của bản thân hắn!

“Đại nhân, ngươi mau mau nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi định sắp xếp cho ta làm việc gì đi, ta đã nóng lòng lắm rồi.” Sắc mặt Lỗ Đạt Sanh đầy vẻ mong chờ nói, trước Thánh phẩm bảo bối, hắn thậm chí quên mất vị trước mắt và vị đứng trong gốc kia rốt cuộc đáng sợ như thế nào rồi.

“Dọn phân, được chứ?”

Hơi hơi do dự, Dịch Phong nhìn Lỗ Đạt Sanh hỏi.

“Dọn phân?”

Lỗ Đạt Sanh vừa nãy còn nóng lòng không chịu nổi, nghe thấy hai chữ kia thì lập tức ngớ người luôn.

“Ừ!”

Dịch Phong nghiêm túc gật đầu.

Vốn dĩ hắn không muốn giữ người này lại, nhưng nghĩ đến lão Ngô đã từng này tuổi rồi, sợ rằng công việc dọn phân đã không làm nổi nữa, lỡ như té xuống hố phân mà chết chìm thì thật là tai vạ.

Mà Lỗ Đạt Sanh nhìn thì vẫn còn trẻ, vừa lúc lại tìm đến cửa, có còn hơn không.

Nghe thấy lời đó, Lỗ Đạt Sanh nghiến răng gật gật đầu.