Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 153: Dao trong phòng bếp của tiên sinh đều là thánh phẩm đó




“Ta ta ta…”

Lỗ Đạt Sanh đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng hắn đâu dám thừa nhận mình đến tìm đường chết, chỉ có thể nói quanh co, cả ngày không nói ra lời.

“Tiên sinh.”

Đúng vào lúc này, ba bóng người cung kính đi đến, chính là ba người Ngô Vĩnh Hồng.

“Ba Võ Tông?”

Lỗ Đạt Sanh đang nói quanh co thì nhìn thấy ba người Ngô Vĩnh Hồng, hắn trợn to mắt, cao thủ Võ Hoàng ở Nam Sa đã là rất cao cấp rồi, đến nỗi Võ Tông kia càng hiếm có, bình thường thả đèn lồng cũng không tìm thấy.

Nhưng cửa của võ quán này, một lúc lại tập hợp đến tận ba người!

Mà Lục Thanh Sơn căng thẳng bên cạnh cũng hơi kinh ngạc, nhưng hắn cũng không quá thất lễ, đã tiếp xúc nhiều, hắn sớm miễn dịch rồi, gặp ba vị cao thủ Võ Tông ở chỗ của tiên sinh, dường như là chuyện rất bình thường.

Tóm lại Lục Thanh Sơn cũng đã tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của vị áo choàng đen kia rồi, không phải bây giờ vẫn bị tiên sinh giẫm ở dưới chân, vùng vẫy quyết liệt cũng không ra được hay sao, ba Võ Tông là gì chứ?

Mà ba người Ngô Vĩnh Hồng lại chỉ quan sát Lục Thanh Sơn và Lỗ Đạt Sanh một cái rồi không để ý nữa, chung quy trong mắt ba người bọn họ, hai người này chẳng là cái gì.

Nhưng ba người đến, lại tạm thời khiến Lỗ Đạt Sanh thở phào nhẹ nhõm, bởi vì lực chú ý của Dịch Phong đều ở trên người bọn họ.

“Là ba người các ngươi à!”

Dịch Phong chào hỏi: “Tại sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến đây.”

“Tiên sinh, chính là bọn ta, không phải lúc trước ở trong núi ngươi từng nói, sau võ quán của ngươi có một mảnh đất hoang cần khai phá, bảo chúng ta đến giúp đỡ sao?” Ngô Vĩnh Hồng cung kính hỏi.

“Đúng đúng đúng.”

Dịch Phong vỗ trán, lúc này mới nhớ ra nói: “Đúng, quả thật ta định khai khẩn miếng đất hoang này.”

“Tiên sinh, là như vậy, hai người bạn già này của ta cũng muốn làm cùng, ngươi xem?” Ngô Vĩnh Hồng lại hỏi.

Nói xong, ánh mắt mong đợi của Tôn Gia Cát và Sở Cuồng Sư ở đằng sau hắn lập tức nhìn qua.

“Cũng muốn làm cùng, vậy được thôi.”

Dịch Phong hơi suy nghĩ, sau đó gật đầu, nhìn ánh mắt mong đợi của hai người này, rõ ràng cũng muốn đến giành một phần cơm, nông dân mà, có thể hiểu, sống cũng không dễ dàng, hơn nữa miếng đất kia cũng không nhỏ, một mình lão Ngô đến quả thật rất thiếu người.

“Được được được, cảm ơn tiên sinh, cảm ơn tiên sinh.”

Nghe vậy, ba vị lão tổ tươi cười rạng rỡ.

Thấy thế, Dịch Phong không khỏi thương cảm cuộc sống của người tầng lớp dưới thật khó khăn, không phải chỉ là khai phá một mảnh đất thôi sao, lại kích động như vậy, do đó lại nói: “Còn về mặt tiền công, ta trực tiếp cho ba người các ngươi một trăm khối tiền vàng, cho dù các ngươi làm xong trong một ngày cũng là một trăm.”

“Không có gì không có gì!”

Ba người Ngô Vĩnh Hồng gật đầu, đối với một trăm vàng Dịch Phong nói ra không có ý kiến gì, cũng không có ý phá, dù sao bọn họ đều hiểu, vị này vốn dĩ chính là tuyệt thế cao nhân vào nhân gian chơi đùa, vì vậy một trăm lượng vàng cũng hợp lý.

“Được, vậy nếu như không có vấn đề gì, các ngươi mang công cụ đến chưa?” Dịch Phong hỏi.

“À.”

Ba người Ngô Vĩnh Hồng bối rối nhìn nhau, lộ ra biểu tình xấu hổ.

“Được thôi, không sao, chỗ ta có, các ngươi ở đây đợi trước.” Dịch Phong lại nặng nề giẫm lên bộ xương, lúc này mới vào trong nhà.

Sau đó lúc mấy người đang đợi, Dịch Phong cầm ra một cái bừa, một cái cuốc và một cái mai.

Nhưng nhìn thấy ba món này, cho dù là ba người Ngô Vĩnh Hồng, hay là Lỗ Đạt Sanh đang run lẩy bẩy, đều hít một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa trực tiếp choáng váng.

Vậy mà tiên sinh lại lấy ra ba thánh phẩm ư?

“Ba người các ngươi, mỗi người một cái đi!” Dịch Phong đưa ra rồi nói.

“Cho... cho cho... cho bọn ta?”

Ánh mắt ba người Ngô Vĩnh Hồng nhìn nhau, giọng lắp ba lắp bắp, bàn tay lúc này cũng đang run rẩy.

“Không cho thì các ngươi làm việc thế nào?” Dịch Phong nhìn bọn họ, nói: “Tạm thời dùng trước đi, hỏng rồi thì chỗ ta vẫn còn.”

Hít!

“Vẫn…vẫn vẫn còn?”

Một câu nói này, dọa cho tim của ba người Ngô Vĩnh Hồng suýt chút nữa nhảy ra ngoài.

Thánh phẩm ở chỗ của tiên sinh, nhiều đến mức đủ để buôn không vậy trời?

Hơn nữa khai phá một miếng đất hoang thôi mà còn dùng đến ba thánh phẩm, phong cách này, chậc chậc…

Nhưng Lục Thanh Sơn bên cạnh lại không quá kinh ngạc, thậm chí lộ ra biểu tình giống như nhìn đám nhà quê.

Có lẽ thực lực của hắn không cao như ba người, nhưng mắt nhìn của hắn về tiên sinh là thứ mà ba bọn họ không thể so bì được, khai hoang dùng thánh phẩm đã là gì chứ? Dao thái rau trong phòng bếp của tiên sinh đều là thánh phẩm đấy.

“Được rồi, ta còn có việc cần phải giải quyết ở đây, trước tiên các ngươi đi ra phía sau xem xem một chút, khi nào bắt đầu làm việc thì các ngươi tự ý quyết định là được!” Dịch Phong nhàn nhạt nói.

“Vâng.”

Ba người vừa cung kính gật đầu cảm ơn, nhanh chóng chen lên giành lấy thứ đồ mà trong mơ bọn họ cũng muốn có, ôm chặt lấy rồi mới đi ra sau võ quán.

Nhìn thấy ba người bọn họ rời khỏi, Dịch Phong mới nhìn về hướng Lỗ Đạt Sanh một lần nữa.

Chân mày nhíu chặt lại.