Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 152: Ta đã làm gì tạo nghiệp gì vậy trời?




“Ngươi là Dịch Phong?”

Đúng lúc này từ sau lưng hắn phát ra tiếng nói vênh váo.

Nghe vậy, Dịch Phong chân còn đang giữa thân hình đầu lâu khô quay đầu nhìn, lập tức thấy được Thanh Sơn lão tổ đứng phía sau với lão giả trung niên mặc trang phục họa lệ.

Mà kẻ vừa mới nói chính là lão giả xa lạ kia.

Thanh Sơn lão tổ bắt gặp ánh mắt của Dịch Phong, hắn vội cúi đầu, không dám nói một lời nào.

“Ngươi là ai?”

Người này ăn nói rất khó nghe, khiến Dịch Phong nhíu mày hỏi thẳng.

“Ta là ai?”

Lỗ Đạt Sanh lạnh lùng cười, sau đó cố ý để lộ ra thảo dược màu trắng trên ngực, vẻ mặt kiêu căng nói.

“Ngươi nhìn cái này sẽ hiểu được thôi, ta cũng có thể nói cho ngươi nghe tên ta, Lỗ Đạt Sanh!”

Nói xong Lỗ Đạt Sanh cao ngạo ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống Dịch Phong.

Dịch Phong nhíu mày.

Nhìn bông hoa trắng đã chết trên ngực Lỗ Đạt Sanh, mấp máy miệng.

Lỗ Đạt Sanh?

Chưa từng nghe nói đến.

Nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc ấy, Dịch Phong chẳng thèm quen tâm việc hắn có cùng tới đây với Thanh Sơn lão tổ không, trực tiếp không thèm nể mặt mà vẫy vẫy tay.

“Lại đây ngồi đi Thanh Sơn lão huynh. Còn ngươi, ta không quen ngươi, ngươi đi đi.”

Lời Dịch Phong nói trực tiếp khiến cho Lỗ Đạt Sanh tức điên.

Trước ngực hắn là dấu hiệu của luyện dược sư, mà hắn vốn mang danh dược sư giỏi nhất Bành Sa, vì sao người này có thể không biết hắn?

“Giỏi lắm.”

Sắc mặt Lỗ Đạt Sanh lạnh lẽo, nặng nề nói: ‘Ta không có thời gian tranh cãi với ngươi chuyện này. Ta hỏi ngươi, có phải ngươi cầm Hoả Diễm Châu không?”

“Hoả Diễm Châu là gì, không biết.”

Dịch Phong mất kiên nhẫn đáp.

“Còn dám giả mù sa mưa với ta, đã như vậy đừng trách ta nặng tay.” Lỗ Đạt Sanh trầm mặt, đi chuyển tới trước mặt Dịch Phong.

“Ngươi muốn làm gì?”

Dịch Phong nhíu mày.

“Hừ, ta muốn làm gì à? Nếu ngươi không chịu giao Hoả Diễm Châu ra đây, ta sẽ đánh gãy hai chân ngươi, sau đó phá bỏ cái võ quán này.”

Dứt lời, Lỗ Đạt Sanh giận dữ lướt nhanh về phía Dịch Phong.

Khi vừa lướt đến, tay hắn lập tức hoá thành móng vuốt sắc bén đánh về phía Dịch Phong.

Trong khoảnh khắc thấy được tay hắn sắp bắt lấy cổ Dịch Phong…

Hắn dường như thấy được một thứ quen thuộc.

“Hả?”

Hắn chợt giật mình phản ứng lại, cái áo đen kia không phải là của hắn sao?

Vì sao cái áo đen này lại ở dưới chân Dịch Phong?

Ánh mắt Lỗ Đạt Sanh dính chặt lấy thứ dưới chân Dịch Phong, quả nhiên bóng người quen thuộc này dù có thành tro hắn vẫn nhận ra.

“Trời ạ!”

Hai mắt Lỗ Đạt Sanh trừng lớn, nỗi sợ hãi mãnh liệt gần như ngay lập tức xông thẳng lên đầu, dọa hắn sợ tới mất hồn.

Hai chân hắn đột nhiên mềm nhũn, tư thế vọt tới trước để lại trên mặt đất một vệt kéo dài, vừa vặn dừng lại bên chân Dịch Phong.

“Ta ta ta ta…”

Lúc này Lỗ Đạt Sanh răng trên gõ răng dưới, trán đổ mồ hôi lạnh, run rẩy nhìn Dịch Phong lắp bắp nói: “Tiền bối, ngươi hiểu lầm rồi, ngươi hiểu lầm rồi, vừa rồi ta chỉ đùa thôi, ta tới đây tặng đồ cho người.”

Dứt lời hắn run rẩy tháo chiếc nhẫn trữ vật trên tay xuống, cung kính dâng lên cho Dịch Phong.

“Ngươi nhận cho ta vui lòng!”

Nói xong.

Hắn xoay người chạy biến.

Hắn cuống quýt chạy, chân vướng vào hòn đá ngã lăn một vòng trên đất, nhưng điều này cũng không có thể hạ thấp tốc độ của hắn, hắn bò dậy lại tiếp tục chạy.

Hắn chạy vội chạy vàng, đến cả nước mắt cũng không buồn giữ lại.

“Má ơi.”

“Ta rốt cuộc là đã tạo nghiệp gì vậy, ta có chết cũng không đến thành Bình Giang nữa đâu.”

Hắn vừa chạy vừa thầm hối hận, hối hận bản thân không nghe lời Thanh Sơn lão tổ, ăn gan hùm mật gấu nên mới chạy tới nơi này.

Này võ quán này làm gì có đại lão nào, phải là cự lão mới đúng!

Nếu không người mặc áo đen kia sao có thể bị giẫm đạp dưới chân được chứ?

Nhưng bây giờ hắn không còn quan tâm việc đó nữa rồi, hắn chỉ muốn mau mau chạy ra khỏi thành Bình Giang, thậm chí là ra khỏi Nam Sa…

“Ngươi quay lại cho ta.”

Tuy nhiên, khi hắn chỉ mới chạy một vài bước đã nghe tiếng Dịch Phong từ phía sau truyền đến.

Những lời này giống như âm thanh của ma quỷ, trực tiếp khiến Lỗ Đạt Sanh chết điếng tại chỗ, tựa như hoá đá.

Lỗ Đạt Sanh suýt nữa bị tiếng hét này dọa cho thăng thiên.

Nếu không phải hai chân kẹp chặt, sợ là quần cũng ướt rồi.

Mà Dịch Phong lúc này thật sự sững sờ, cái tên Lỗ Đạt Sanh này chạy đến vênh váo trước, sau đó còn quỳ ở trên đất vứt cái nhẫn nát ra, quả thật là đồ thần kinh!

Cuối cùng, Lỗ Đạt Sanh run lẩy bẩy quay đầu lại, trên mặt đầy mồ hôi, nâng bước chân nặng nề bước về phía Dịch Phong lần nữa.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Dịch Phong thấp giọng hét.

“Ta ta ta ta, ta thật sự đến để đưa đồ!” Lỗ Đạt Sanh khóc không ra nước mắt nói.

“Đưa đồ?”

“Tặng ngươi thuốc gây tê thôi!”

Dịch Phong cười lạnh lùng, dù hành động cử chỉ của Lỗ Đạt Sanh này rất không hợp lẽ thường, nhưng nhìn thái độ của người trước mắt, thì biết hắn không phải con chim tốt gì rồi.