Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại ba Đại Yêu Hoàng giọng đầy lo lắng thương lượng với nhau, hoàn toàn không có khí thế như lúc vừa mới xuất phát.
“Các vị, thật sự không có biện pháp, chuyện này đã vượt qua khả năng khống chế cục diện của chúng ta.”
Lúc này, Lưu Dương Yêu Hoàng đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đầu tiên là Bác Cổ Yêu Hoàng, phía sau lại là Viêm Đoạt Yêu Hoàng, mối hận này đã triệt để không thể quên đi, trận chiến giữa hai tộc chắc chắn phải đánh, bây giờ chỉ có thể lên núi, thông báo cho người kia!”
“Tống Kha Yêu Tôn?”
Nhắc đến người kia, mấy đại Yêu Hoàng lập tức rùng mình.
Người này là Vương của toàn bộ yêu giới Nam Sa, phải biết Yêu Tôn còn mạnh hơn cả Yêu Tông rất nhiều lần. Trong mắt người này, mấy Yêu Hoàng nhỏ bé như bọn chúng chỉ là sâu là kiến. Nhưng sự tình đã phát triển đến một bước này, cho dù không muốn đối mặt với kẻ làm người ta khiếp sợ kia thì cũng không thể làm gì khác được.
Những cơn mưa phùn kéo dài suốt mấy ngày không ngớt hôm nay cuối cùng cũng ngừng lại. Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống khiến nhiệt độ xung quanh tăng lên không ít.
Bên trong thành Bình Giang, có vài kẻ đang nằm phơi nằm phơi mình dưới nắng ấm.
Ở cửa võ quán, không khí càng nhiệt liệt hơn, ca múa rộn ràng mừng cảnh bình yên thịnh vượng.
Âm thanh của đàn, nhị hồ, chiêng trống, các loại nhạc cụ cần có đều có, mỗi loại được chơi với loại âm sắc khác nhau, có thể vui tươi, trầm ấm, hoặc trữ tình…
Cùng với tiếng nhạc vang lên, dưới chân bậc thang có hơn chục nữ nhân ăn mặc xinh đẹp đang đung đưa chiếc eo thon thả theo những điệu nhạc khác nhau, nhẹ nhàng nhảy múa.
Ở cửa võ quán, một người mặc áo đen thảnh thơi bắt chéo hai chân nằm trên ghế tựa.
Hòa cùng tiếng nhạc, tay áo xúng xính làm điệu bộ lắc lắc đầu, bên cạnh có một chú chó nằm sấp, nheo mắt, vẫy đuôi, ân cần để hắn gác chân.
“Tuyệt lắm!”
Giọng nói hài lòng của kẻ áo đen vang lên, hắn cầm lấy một nắm lớn tiền vàng từ chậu to bên cạnh ném qua.
Thấy thế, những nữ nhân đang khiêu vũ đó càng nhảy múa nhiệt tình hơn, có một số người táo bạo, thậm chí còn vặn người sang phía lão giả áo đen. Cơ thể mềm mại của họ chẳng biết do vô tình hay cố ý mà đụng vào người hắn, gần như trực tiếp lọt vào vòng tay của đối phương.
Mặc dù không hiểu tại sao cơ thể dưới chiếc áo choàng đen này lại có chút gì đó nực cười, nhưng nhìn vào chậu tiền vàng lớn bên cạnh hắn, điều đó chẳng có gì đáng chú ý cả.
“Ha ha ha!”
“Tuyệt, hay lắm!”
Phía dưới lớp áo choàng đen phát ra từng đợt tiếng cười nhộn nhạo.
Hắn vươn bàn tay ném tới thêm một nắm tiền vàng, quả thực là khí phách ngất trời.
Đúng lúc này.
Động tác của hắn đột nhiên dừng lại, toàn thân hắn giật mình tựa như nhận ra việc gì đó, nhảy dựng lên đẩy ngã hai nữ nhân trước mặt rồi bắt đầu chạy.
Con chó nằm dưới dưới chân hắn cũng ngóc đầu lên nhìn, sau khi thấy tình hình thì đột nhiên xù lông, cử động tứ chi rồi chạy biến mất nhanh như chớp.
Con chó chạy mất dạng, kẻ mặc áo choàng đen kia mới chạy được hai bước đã bị một bàn tay bắt lại.
“A ba a ba!”
Hắn vội vàng lên tiếng.
“A ba cái đầu nhà ngươi!”
Kèm theo tiếng hét, một nắm đấm lao về phía lão giả áo đen.
“A a…”
Người áo đen bị một đấm này khiến cho đầu óc mơ hồ, hai chân mềm nhũn, trên mặt đất phát ra âm thanh run run.
“Ngươi, ngươi!”
Dịch Phòng từ trên núi trở về, vừa đi tới cửa đã chứng kiến hình ảnh này, điều khiến hắn tức giận hơn tất cả là tên kia dám cầm tiền của hắn đến nơi này tiêu pha. Đến cả Dịch Phong còn chưa từng có phong thái giàu sang thế kia đâu.
Quả thực là chọc cho Dịch Phong tức điên.
Đầu tiên là đánh cho cái đầu lâu khô này một trận, sau đó nắm chặt cái áo đen kia vặn thành một cục, kéo tới xó xỉnh tiếp tục chà đạp.
“Để xem, để xem ngươi vênh váo thế nào.”
“Ông đây chỉ không ở nhà có mấy ngày, ngươi lập tức nghĩ muốn lật nóc nhà đúng không!”
“Còn dám cầm tiền của ta để tiêu, hôm nay ta mà không đánh chết ngươi thì e rằng ngươi còn không biết thế nào là ‘Mã vương gia ba mắt’!”
Dịch Phong liên tục đạp lên người khô lâu, hoàn toàn không có chút nương tay nào.
Mà trong khe cửa, Ngao Khánh nhìn mà hoảng sợ. Thậm chí mỗi lần Dịch Phong đạp một cái, mí mắt hắn lại nháy một cái.
“Ca, không phải là ta không xem trọng nghĩa khí.”
“Hôm nay chủ nhân ra tay thật sự rất nặng, chỉ sợ việc này chỉ có mình ngươi đủ khả năng gánh vác thôi.”
Mà trong thời điểm Dịch Phong hành hung đầu lâu khô, mấy cô nương đang khiêu vũ cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng, loạng choạng nhặt hết tiền rơi trên mặt đất. Kẻ to gan còn không quên thò tay vào trong chậu mò mẫm rồi vội vàng chạy biến.
“Mẹ kiếp, tiền của ta!”
Dịch Phong nhìn chậu to đựng tiền chỉ còn lại đáy mà khóc không ra nước mắt.
Quả thực hiện tại hắn là kẻ có tiền, nhưng có tiền không đồng nghĩa với việc quên đi thời điểm nghèo khó. Từng nhớ rõ năm đó không bán được sách, võ quán cũng chẳng có ai thèm tới, toàn bộ mùa đông hắn chỉ có thể ăn cơm trộn với lá cây và khoai tây, khiến cho hắn mấy tháng trời không đi ngoài được, suýt chút nữa dính bệnh trĩ.
Vừa nghĩ về việc này, lửa giận của Dịch Phong lại tăng lên, tiếp tục không ngừng đạp lên người đầu lâu khô.