Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1517: Sự phiền não của hạnh phúc (3)




Nghe tiếng, Chung Ly Mộng đàn phải cảm kích hành lễ, không dám chối từ.

Nam Ly Thanh Minh mượn cơ hội tiếp tục lên tiếng, ý cười càng thêm ôn hòa.

"Cháu gái, con và ta đã là thế giao, đều sẽ lần lượt chấp chưởng Thiên Cung, đây chính là trong duyên có duyên, có một số việc...

Cũng nên hiểu kỹ mới đúng"

Nói rồi, Nam Ly Thanh Minh hạ giọng, nụ cười cũng thu lại mấy phần.

"Không biết, vị đứng phía sau con, rốt cuộc là ai?"

Cuối cùng trong mắt Chung Ly Mộng cũng lộ ra vẻ giật mình.

Hóa ra, đột nhiên Nam Ly cung chủ thân thiết khách sáo, chính là vì chuyện này.

Phần động cơ này cũng là chuyện bình thường, lúc trước tiền bối của mỗi một đại thiên tông cũng là như thế.

Theo lý mà nói...

Cung chủ Nam Ly không phải người ngoài, lúc trước lại quả quyết ủng hộ nàng, Chung Ly Mộng nói một hai với đối phương cũng không sao.

Đáng tiếc, nàng chỉ có thể nổ nụ cười bất đắc dĩ.

"Cung chủ thứ tội..."

"Liên quan đến việc này, đệ tử thật sự là vẫn luôn không biết."

Thấy thế, Nam Ly Thanh Minh lộ ra vẻ không vui quay đầu.

"Chái gái, đến ta cũng không nói sao, còn đừng khách khí"

"Tuy việc này quan trọng, nhưng cũng không cần đề phòng đối với bản tọa, chúng ta là người một nhà."

Nhìn khuôn mặt mỉm cười của cung chủ, Chung Ly Mộng chỉ có thể tiếp tục cười, vẻ mặt im lặng.

Khắp thế giới đều đang tìm nàng nghe nóng, nàng lại đi tìm ai để nghe ngóng đây?

Nàng thật sự không biết, rốt cuộc thế lực thần bí đáng sợ kia đếm từ nói nào, bản thân nàng có tài đức gì, thế mà lại có thể được nâng đỡ đến loại tình trạng này.

Tuy bây giờ có được thành tựu khiến nàng không ngừng hưng phấn, nhưng trong tình trạng không biết gì, lại khiến cho nàng bất an không yên, suy nghĩ nát óc cũng không có một chút đầu mối.

Đảo Ám Ảnh.

Công trường vùng ngoại thành.

Sắp đến giữa trưa, cũng nên là lúc nghỉ trưa ăn cơm.

Các công nhân lớn nhỏ lấy mũ bảo hộ xuống, ngồi ở dưới một bóng cây, bê cơm hộp được đưa đến lên.

Còn chưa kịp động đũa, mấy chục tên công nhân đều đã trợn tròn mắt nhìn kỹ công trường trước mắt.

Trong tầm mắt, một chiếc xe đẩy điên cuồng vận chuyển gạch, đi tới đi lui giữa đống gạch với nền, bánh xe đều sắp bốc ra chấm lửa nhỏ, bốn phía bụi mù mãnh liệt!

Bên cạnh đống gạch, còn có một người đang xoay tròn hai tay vận chuyển gạch!

Trong nháy mắt, đã chất đầy một xe, động tác thuần thục vô cùng tiêu sái, nhìn cũng không cần nhìn, động tác máy mọc vô cùng hoàn mỹ, phảng phất như đã đến cảnh giới "Trong long có gạch"

Hai nhân viên gương mẫu không biết mệt mỏi này, chính là cha con Hùng thị.

Sóng nhiệt trên công trường cuồn cuộn, không biết là hai người bận bịu đến hừng hực, tản ra sự hăng say khủng bố, hay là khí trời nóng bức gây nên, mấy chục người nhân viên tạp vụ đều đã nhìn đến cổ họng phát khô.

Hai người phối hợp đến không chê vào đâu được, còn không có chút ý định nào dừng lại.

Trên mặt không hề có một chút ý bất mãn nào, chỉ có nụ cười làm không biết mệt.

Cơm hộp còn chưa nguội, đã lại chuyển xong một tòa núi gạch cao mấy trượng.

Đúng là không hợp thói thường!

Quan sát đã lâu, mấy chục tên công nhân hai mắt nhìn đăm đăm, đúng là cảm thấy cơm trong tay cũng không còn ngon nữa, đột nhiên đáy lòng có một loại hoảng loạn lạ lùng nổi lên.

Yên lặng nhìn nhau mấy lần, trong lời bình luận đã bắt đầu xen lẫn tiếng mắng mỏ!

"Ạch... Có phải chúng ta cũng nên làm chút việc gì không?"

"Không đúng, cứ tiếp tục như thế, chúng ta sẽ không đuổi kịp được hai tên mới đến này!"

"Ôi trời!"

"Hai cha con này đúng thật là cạnh tranh, đến cơm cũng không ăn!

"Mẹ nó! Cái này ai mà cạnh tranh được!"

"Đúng đây, lừa của đội sản xuất cũng không hợp thói thường như thết "Quá ác..."

Âm thanh lẩm bẩm càng ngày càng quyết liệt, cuối cùng trong vào trong tai cha con Hùng thị.

Nghe tiếng, Hùng Phấn mới chuyển xong một xe gạch đây giảo hoạt ngoái nhìn.

"Con trai, mấy ngày này chúng ta quá mức cố gắng, đã có người đố kỵ, người ưu tú đều không tránh khỏi việc bị loại bỏ, hay là con nghỉ ngơi một chút, để tránh miệng lưỡi của người khác!"

"Vi phụ già rồi, không sợ giang hồ hiểm ác, con trai cũng không thể hành động theo cảm tính, phải biết được đạo lý đối nhân xử thết Hùng Trọng khẽ gật đầu, nghe theo lời khuyên nhủ đi nghỉ ngơi.

Nhưng khi hắn nhìn thấy ý cười trong mắt phụ thân, hai tay sắp sửa buông ra, lại đột nhiên nắm lấy tay lại, trên mặt càng lộ ra thêm ý cười nồng đậm.

"Cha..."

"Con trai không mệt, cha mới là người nên đi nghỉ ngơi mới đúng"

"Có câu nói rất hay, ra bên ngoài chịu khổ một chút, loại chuyện chuyển gạch khổ sai này, vẫn là để con trai làm nhiều một chút!"

Hai cha con thâm ý nhìn nhau cười, dáng vẻ không khác nhau.

Nhìn thấy con trai tiến bộ, Hùng Phấn vừa ý vuốt râu.

"Không tệ không tệ."

"Nhìn con gần đây không chỉ tu vi tăng cao, cũng hiểu được đạo lý chăm chỉ khổ tu, rốt cuộc cũng hiểu chuyện, vi phụ thật là vui mừng!"