Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1518: Đảo Ám Ảnh mới là nhà




Nói rồi, Hùng Phấn nhỏ gọng tiến lại gần lên tiếng khích lệ.

"Con trai! Đúng rồi!"

"Nói thật với con, vi phụ chuyển gạch thu hoạch được rất nhiều, không chỉ đột phá cấp Thiên, gần đây còn cảm ngộ ra được một chiêu chưởng pháp uy lực kinh người, tạm gọi là "tay dịch chuyển", ít nhất cũng là võ học cấp Thiên, sau này có cơ hội, vi phụ sẽ đích thân truyền thụ cho con!"

"Việc chuyển gạch tốt đẹp này, tuyệt đối không thể nhường cho người ngoài!

Trong mắt Hùng Trọng run lên, lập tức cũng mỉm cười gật đầu.

"Cẩn tuân dạy bảo của phụ thân!"

"Hắc hắc, thật không dám giấu diếm, tu vi của con trai cũng tăng mạnh, cũng cảm ngộ đã được một chiêu "tay đẩy xe", cũng là võ học khủng bố như thế..."

Nghe được lời này, trong mắt Hùng Phấn lộ ra niềm vui bất ngờ.

"Úc? ! Quả nhiên thiên tư của con ta càng hơn một bậc, tương lai tiền đồ không giới hạn!

"Đâu có, đâu có, đều là cha chỉ giáo tốt!"

Hai cha con ghé lại với nhau cười trộm, khí tức tranh đấu khó phân trên dưới.

Chỗ không xa dưới gốc cây, một nhóm công nhân nhìn đến âm thầm cắn răng, vô cùng thống hận đối với dáng vẻ cấu kết với nhau làm việc xấu kia, muốn vén tay áo lên liều một lần cao thấp!

Đúng lúc này, tiểu đội trưởng yên tĩnh đứng nhìn đã lâu chắp tay đi đến.

Tiểu đội trưởng đầu đội mũ màu lam vừa xuất hiện, tất cả mọi người đứng dậy hành lẽ.

"Bái kiến đội trưởng!"

Cha con Hùng thị cũng thu lại thần sắc, trong mắt lộ ra mấy phần kính sợ, không còn vô tri như ngày trước.

Ánh mắt tiểu đội trưởng đảo qua mọi người, dừng lại ở trên người hai cha con.

"Ngày gần đây, biểu hiện của hai người các ngươi không tệ, tiến bộ rất nhiều"

Tiếng nói vừa vang lên.

Một nhóm công nhân nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì.

Cảm nhận được ánh mắt ghen tỵ của mọi người, trong lòng hai cha con âm thầm vui mừng, nhưng mặt ngoài vẫn trầm ổn hành lễ.

"Đội trưởng quá khen, khiến chúng ta hoang mang!"

Tiểu đội trưởng khẽ gật đầu, tay phải vung lên.

Hai đôi bao tay bay đến trước mặt!

Cha con Hùng thị nhận lấy bao tay, cảm nhận được khí tức và chất liệu phi phàm, sắc mặt đều trở nên căng thẳng rõ ràng.

"Gần đây hai người các ngươi chăm chỉ, lần này cơ hội ra ngoài tìm kiếm tài nguyên xây dựng, sẽ giao cho các ngươi, hai đôi bao tay này, là cấp trên phát xuống, phẩm chất không tệ, ban cho các ngươi, trong vòng mười ngày, mang thi thể ma vật về, dùng số lượng thi thể ma vật để ghi công!"

"Mong rằng các ngươi tận tâm tận lực, không để cho cấp trên và bản đội trưởng thất vọng!"

Lời nói cao giọng vang vọng, cha con Hùng thị lập tức điên cuồng vui mừng.

Hai tay hơi phát run vội vã hành lễ, cao giọng tuân mệnh!

"Đa tạ ân huệ dìu dắt của đội trưởng, cha con chúng ta nhất định tận tâm tận lực!"

Tiểu đội trưởng hài lòng rời đi, hai người mới dám chậm rãi đứng dậy.

Sợ hãi nâng bao tay lên, Hùng Phấn kích động đến sắc mặt đỏ lên!

"Cái này! Đôi bao tay này phẩm chất phi phàm, ít nhất cũng là cấp Thiên!"

Vẻ mặt Hùng Trọng điên cuồng vui mừng, cả người phảng phất như ở trong mơ!

"Cha!"

"Cố gắng của chúng ta không uổng phí, sau này sẽ lên như diều gặp gió!"

Hai cha con xúc động nhìn nhau, dường như đều sắp vui đến phát khóc!

Ai có thể ngờ được.

Bọn họ long đong nửa đời, lại gặp phải trải nghiệm cổ quái ở Vân Tinh, cuối cùng có được cảnh ngộ ngày hôm nay, thế mà còn có được chí bảo cấp Thiên nhị phẩm!

Nhớ tới đủ loại chua xót, hai cha con không kìm chế được kích động.

Nhìn dáng vẻ điên cuồng vui mừng kia, một nhóm công nhân mắt bốc lên ánh sáng xanh, nhưng cũng không thể không tâm phục khẩu phục, bất luận có đố kị như thế nào, cố gắng của cha con Hùng thị rõ như ban ngày!

Dường như không nói lời nào, tất cả mọi người đều điên cuồng ăn cơm, rồi vội vã đi vào bên trong công trường!

Trong nháy mắt, trong công trường bốc lên bụi mù mãnh liệt!

Cha con Hùng thị yên lặng nhìn lại, cảm khái không nói nên lời.

Rõ ràng chỉ là mấy ngày vất vả, thua hoạch được lại vượt xa nửa đời tầm thường, công trường từng khiến cho bọn họ cảm thấy uất ức, lúc này nhìn lại đúng là càng thân thiết hơn, ở trong nơi này đã cảm thấy vô cùng vinh quang và tự hào.

Từ nay về sau, đánh chết họ cũng muốn ở lại công trưởng này bán mạng, chết cũng chôn thân ở đây, đảo Ám Ảnh mới thật sự là nhà!

Phần lòng trung thành này, là thứ cuộc đời bọn họ chưa bao giờ có.

Nhớ ngày đó, tuy Hùng Phấn là trưởng lão cao quý của Nguyệt Thần Các, nhưng cả ngày khúm núm, vì một chút đan dược mà cho tới bây giờ chỉ có thể ăn nói khép nép.

Trải nghiệm này nghĩ thôi cũng đã thấy tức giận, không phải là cuộc sống của con người?

Cố gắng thì có thu hoạch, mới được gọi là cuộc sống!

Cái gọi là vị trí trưởng lão Nguyệt Thần Các, đã sớm bị Hùng Phấn ném ra ngoài chín tầng mây.