Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1516: Sự phiền não của hạnh phúc (2)




"Sư tỷ, nhưng ta nghe nói, gần đây Thái thượng trưởng lão đã bế tử quan, sư tỷ thấy việc này như thế nào?"

"Sư tỷ, rốt cuộc là vì sao Ngụy trưởng lão lại giúp sư tỷ như thế?"

"Không ngờ được Ngụy trưởng lão cũng có loại cách làm như thế, đúng thật là chân nhân không lộ tướng!"

"Sư tỷ, sư tỷ cũng đừng che giấu với chúng ta nữa, chúng ta là vượt qua cùng sống cùng chết, sư tỷ làm thủ tịch, đừng quá khách khí..."

Biểu hiện của mọi người nhìn thì như bình thường, nhưng ngôn từ cử chỉ đã không còn thoải mái như trước, rõ ràng thêm mấy phần kính sợ.

Ngược lại Chung Ly Mộng vẫn thân thiết như trước, lần lượt mỉm cười đáp lễ.

Nhưng trước mắt đối mặt với một đống vấn đề này, nàng cũng là đầu óc mơ hồ.

"Cái này..."

"Các vị sư đệ, thật không dám giấu diếm, những chuyện này ta cũng không biết nội tình."

Nói rồi, nét mặt của Chung Ly Mộng nghiêm túc thêm mấy phần.

"Có lẽ các đệ khó có thể tin, nhưng ta thật sự không biết, Ngụy trưởng lão ra tay giúp đỡ, sau đó nhớ lại ta cũng thấy rất cổ quái, căn bản không nghĩ ra được nguyên nhân"

"Nhìn thấy những thi thể ma vật đáng sợ kia, sau lưng Ngụy trưởng lão nhất định có thế lực thần bí mạnh mẽ, về phần chủ nhân ở phía sau màn, ta cũng không có đầu mối..."

"Có điều, mong rằng các vị sư đệ nhớ kỹ, sau này tuyệt đối không được thất lễ với Ngụy trưởng lão!"

Lời nói ngưng trọng liên tiếp vang lên, các sư đệ bán tín bán nghỉ.

Nếu như không biết rõ đối nhân xử thế của Chung Ly Mộng, lại nghe được loại căn dặn phát ra từ tâm can này, đổi lại là bất luận kẻ nào, cũng đều sẽ cho rằng Chung Ly Mộng lên như diều gặp gió, hai bên đã khó có thể quan hệ với nhau.

Mọi người cảm kích hành lễ, trong mắt có thể thấy được sự thân thiết.

"Đa tạ sư tỷ chỉ điểm!"

"Xem ra sư tỷ là thật sự không biết, là chúng ta hiểu lầm, mong rằng sư tỷ thứ tội!"

Một trận cười khẽ, không khí có chút hòa hoãn.

Sư đệ mười ba tuổi hành lễ lên tiếng hỏi, nói ra nghi hoặc mấu chốt.

"Sư tỷ, lẽ nào sư tỷ chưa từng hồi qua Ngụy trưởng lão?"

Một câu nói tác động đến tâm thần của mọi người.

Chung Ly Mộng mỉm cười lên tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Hắn cũng không nói."

Nguy trưởng lão cũng không nói?

Giúp ân tình lớn như thế, thế mà lại chỉ làm một cao nhân không tên, chuyện này thật là kỳ quặc.

Mọi người càng là một mặt mơ hồ, đối mắt nhìn nhau cũng không có đáp án.

Nghe được câu trả lời này, bọn họ chỉ có thể thu lại chủ đề, cho dù có thân thiết như thế nào đi chăng nữa, ai cũng có bí mật, không thể nào hoàn toàn thành thật với nhau.

Đây cũng là chuyện bình thường của con người, không có người nào để ý nữa.

Bọn họ nào biết được, Chung Ly Mộng hoàn toàn đã nói bóng nói gió mấy lần.

Mỗi lần Ngụy lão đầu đều là vẻ mặt thần bí cười cười, vững vững phun ra ba chữ hiếm có như trân bảo.

"Ngươi biết mà."

Nhớ lại nụ cười ổn trọng thần bí kia, đến bây giờ Chung Ly Mộng vẫn còn vẻ mặt mơ hồ.

Nàng biết cái gì?

Nàng hiểu cái gì.

Đúng lúc này.

Một vị đệ tử đi đến trước bái kiến, cung kính hành lễ.

"Khởi bẩm thủ tịch sư tỷ, cung chủ triệu kiến!"

Đại điện Thiên Cung.

Đại ÿ hoa lệ bày ra ngay ngắn, yên tĩnh xếp ở hai bên.

Trước kia, chỉ có thời gian đặc biệt mới có may mắn bái kiên cung chủ, trong đại điện nhất định ngồi đầy trưởng lão, phải ngồi theo thứ tự tôn tỉ.

Hôm nay, lại là không có một ai.

Đại điện hoa lệ cực kỳ trống trải, yên tĩnh đến có chút vắng vẻ.

Nam Ly Thanh Minh ngồi vững trên ghế ngọc, một bộ dáng vẻ bình dị gần gũi.

Bên phải chủ vị, Chung Ly Mộng ngồi thấp thỏm, còn có mấy phần câu nệ, hiển nhiên là còn chưa thích ứng được với địa vị đệ tử thủ tịch, đối mặt với mấy câu hỏi hắn, cũng là miễn cưỡng đáp lại được.

Mãi đến khi uống mấy ngụm tiên trà, ý cười của Nam Ly Thanh Minh càng thêm ôn hòa.

"Chung Ly thủ tịch, hôm nay không có người ngoài, con không cần câu nệ như thế"

"Năm đó, lệnh tôn và bản tọa cũng là bằng hữu cũ, con thân là con gái của cố nhân, gọi ta một tiếng thúc thúc cũng được, sau này lúc không có người nào, bản tọa sẽ gọi con là cháu gái, con thấy có được không?"

Lời nói thân thiết, đã có chút ôn hòa bỏ qua thân phận, nghe đến đúng thật như là bạn cũ, mà không có hương vị nói chuyện giữ cung chủ và thủ tịch.

Nếu như có người ngoài ở đây, sợ rằng sẽ ngoác mồm kinh ngạc.

Chung Ly Mộng thụ sủng nhược kinh, thấp thỏm đứng dậy hành lễ.

"Cung chủ nói quá lời, Chung Ly Mộng vạn lần không dám nhận..."

Nhìn thấy bộ dáng kia, Nam Ly Thanh Minh chậm chậm khoát tay trấn an.

"Cháu gái không cần khách khí"

"Ta đã sớm biết con thiên tư không tầm thường, cũng có lòng dẫn dắt, lúc trước chuyện ở đại điển thủ tịch, cũng là lòng của ta, con chính là thủ tịch của Thiên Cung ta, thân phận cháu gái này cũng là sự thật"