Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 150: Sơ suất rồi, đây là Võ Tông!




Mấy vị Yêu Hoàng hết ta nhìn ngươi lại ngươi nhìn ta, sắc mặt ai cũng đầy vẻ trầm trọng.

Đại quân nhân loại, đệ tử tông môn, Võ Linh Võ Vương, thậm chí cả Võ Hoàng có thể đấu tay đôi với Yêu Hoàng cũng xuất hiện.

Nếu đây không phải tuyên chiến thì là cái gì?

“Chết tiệt, nhân loại thật hèn hạ. Đầu tiên là bất thình lình tiêu diệt lãnh địa Bác Cổ, rồi lại động tay động chân với nguồn nước của chúng ta, tiếp đó nhân lúc chúng ta không đủ người mà phái ra đại quân xâm lấn. Tất cả đều là thủ đoạn hay đấy!”

“Quá hèn hạ, cũng may chúng ta phát hiện ra kịp thời nếu không bọn chúng đánh tới tận cửa nhà chúng ta cũng không biết.”

“Đúng vậy, nếu chúng ta phát hiện chậm một chút thì đã thành lãnh địa Bác Cổ thứ hai rồi!”

Nhắc đến làm trên người các Yêu Hoàng xuất hiện mồ hôi lạnh.

“Làm sao bây giờ?”

“Cần một ý kiến!”

Đám Yêu Hoàng nhìn mắt nhau nói.

“Hừ, nhân loại có Võ Thần thì sao, chỉ là đại quân chừng trăm vạn con người mà thôi, diệt bọn chúng!”

“Đúng, diệt bọn chúng! Quả thật là bắt nạt yêu quái quá đáng!”

“Đúng, đây là địa bàn của chúng ta, chúng ta sao phải sợ bọn họ?”

Trong lúc nhất thời, âm thanh giận dữ nhộn nhịp truyền ra từ đám Yêu Hoàng.

“Tốt, quyết định xử lý như vậy. Các vị Yêu Hoàng, chúng ta mau truyền lệnh xuống, trước tiên hãy sắp xếp tốt vị trí mặt trận đã.”

“Chúng ta hãy học theo phương pháp của nhân loại, bắt vua của giặc trước, đầu tiên chúng ta chung tay xử lý đám Võ Hoàng của nhân loại, sau đó mới nói đến những đạo quân khác, và cuối cùng là một mẻ hốt gọn.”

“Ý tưởng hay!”

Âm thanh đồng thời cất lên, đám Yêu Hoàng lập tức tản ra linh khí mạnh mẽ giao động, dưới sự giao động này, không trung vang lên từng đợt tiếng hú hét.

Sau đó biến thành một vài vệt sáng, với một khí thế bất khả chiến bại, lao về phía những ngọn núi và khu rừng.

“Mọi người, không xa phía trước, ta phát hiện khí tức của nhân loại.”

“Đúng vậy, hai người này khí thế rất mạnh, hẳn là cao thủ Võ Hoàng của nhân loại. Chúng ta đồng tâm hiệp lực trực tiếp tấn công, nỗ lực nhanh chóng giành được thắng lợi đầu tiên!”

“Được!”

“Được!”

Tiếng hô hào lần lượt vang lên, khí thế càng ngày càng lên cao, lòng tin càng lúc càng mạnh mẽ, như là một lời thề son sắt.

Trong chớp mắt, Tứ Đại Yêu Hoàng lao thẳng tới nơi khí tức giao động.

Một lão giả tóc trắng đứng trên không trung với thanh trường kiếm trong tay, ánh mắt thờ ơ quét qua núi rừng.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được giao động mạnh mẽ từ bốn phía tấn công mình.

Đồng tử của hắn co rút lại.

Ánh mắt sắc lạnh bất chợt nhìn tới.

Cái liếc mắt này trực tiếp nhắm đến bốn người Yêu Hoàng.

Một cái nhìn thôi cũng đủ để khiến đám Yêu Hoàng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cảm giác sởn cả gai ốc!

“Sơ suất rồi, đây là Võ Tông, mau rút lui!”

Trong số các Đại Yêu Hoàng, Lưu Dương Yêu Hoàng nhạy bén nhất đã kịp thời nhận ra đây là Võ Tông, nhắc nhở với Yêu Hoàng bên cạnh, vừa nãy vẫn tràn đầy khí thế, thề rằng sẽ giành được chiến thắng đầu tiên, bây giờ đã quay người và bỏ chạy.

Khi Trường Canh Yêu Hoàng và Vong Xuyên Yêu Hoàng thấy vậy, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, sau đó lập tức xoay người chạy theo Lưu Dương Yêu Hoàng.

Tuy nhiên, Viêm Đoạt Yêu Hoàng vốn có sở trường về tốc độ vẫn ở phía trước, ánh mắt hắn gắt gao dính chặt lấy người tóc trắng, không những không nghe thấy lời nói của Lưu Dương Yêu Hoàng, cũng không ngờ rằng trước mặt hắn ta là cao thủ Võ Tông.

“Ba vị, người này tuy có vẻ mạnh mẽ, nhưng bốn người chúng ta cùng nhau phối hợp, nhất định sẽ có thể chém chết hắn.”

“Ta nhanh nhất, ta tấn công hắn chính diện, ba người các ngươi phối hợp.”

“Chúng ta nhất định sẽ thắng lợi trong trận chiến này!”

“Ta - Viêm Đoạt Yêu Hoàng, sẽ đi trước một bước.”

Sau khi chào hỏi những người bạn đồng bạn của mình một vài tiếng, Viêm Đoạt Yêu Hoàng gắt gao tập trung vào lão giả tóc trắng, thân hình hắn đột nhiên cử động, đồng thời xòe hai cánh, trong nháy mắt biến hình thành con chim ưng lớn, vỗ cánh mạnh mẽ, tấn công thẳng tới kẻ tóc trắng. Lão giả tóc trắng ánh mắt lạnh lùng, nhẹ nhàng chuyển động. Hắn rút trường kiếm trong tay ra, không chút ngập ngừng chém xuống.

“Cái gì?” Ánh mắt Viêm Đoạt Yêu Hoàng biến đổi, hắn cảm nhận được khí tức lớn mạnh giao động, vội vã hét lớn: “Các vị Yêu Hoàng, người này còn mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều, mau cùng ta ngăn lại.”

Thế nhưng, lời hắn nói ra lại không hề nhận được một chút phản ứng. Hắn mãnh liệt đưa ánh mắt nhìn về phía bên cạnh, lúc này mới phát hiện ra Lưu Dương Yêu Hoàng bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng, hắn hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.

Nhưng đúng lúc đó cây kiếm kia đồng thời chém tới.

Viêm Đoạt Yêu Hoàng.

Bất ngờ!

“Phì phì!”

Trong lúc đó, đám người Lưu Dương Yêu Hoàng đã chạy ra ngoài cách xa ngàn dặm, trong lòng vẫn còn sợ hãi thở hổn hển, mồ hôi đã chảy ướt đẫm cả người từ lâu. Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng nhân loại sẽ đưa đến một cao thủ Võ Tông.

Cũng càng không nghĩ tới, còn chưa động tới một sợi lông của đối phương mà đã hao tổn mất một Yêu Hoàng.

“Làm sao bây giờ?”

“Cần một chủ kiến gấp!”

“Đúng vậy! Xuất hiện cường giả Võ Tông đã khiến cục diện vượt qua khả năng mà chúng ta có thể khống chế.”