Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1495: Lúc này khác ngày xưa (3)




Các cao thủ còn lại cũng kinh ngạc đến sững sờ, đột nhiên cảnh tượng yên lặng.

Một lời trấn trụ tất cả mọi người, Ngụy Trấn Phương sâu sắc cảm nhận được khoảng cách của tầm mắt, ở trong mắt của những tên tiểu nhân này, cấp Thiên đã là tuyệt đỉnh cao thủ.

Nhưng hắn hiểu rõ, tu vi của vị tiền bối kia vượt lên xa cấp Thiên!

Nhìn thấy mọi người kinh ngạc chấn động, mặt Ngụy Trấn Phương không đỏ chút nào.

Tiếp tục mở miệng, thân thể thẳng tắp.

"Hừ. Lão phu vì công tử đi sâu vào trong rừng rậm băng phong, đại chiến tám Điểu Ma cấp Thiên nhất phẩm, cho dù bị thua, nhưng có lẽ cũng có tư cách nhận được hai viên đan dược này đi?"

"Nếu như các ngươi không tin, có thể đi đến xem xét, có lẽ còn có thể nhìn thấy vết máu và hố sâu."

Câu hỏi nhấc lên ngàn tầng sóng lên, vẻ mặt mọi người chấn động.

Lời nói chắc như đỉnh đóng cột, nghe không có chút sơ hở nào.

Lại nhìn thấy cánh tay đứt của Ngụy Trấn Phương, cho dù còn có hoài nghi, nhưng mọi người cũng đã có tám phần tin tưởng, đồng thời cũng bị sự thâm tàng bất lộ của Ngụy Trấn Phương làm cho chấn động.

Không ngờ được, Ngụy lão đầu này còn có thể chiến đấu với tám Điểu Ma cấp Thiên.

Bị đứt một tay mà còn sống, cũng đủ để kiêu ngạo quần hùng!

Tu vi của người này, nhất định ở trên cấp Thiên nhất phẩm!

Phó Hạo Thiên lập tức dâng đan dược lên, nụ cười thân thiết gấp mấy lần.

"Nguy lão cần gì nói ra lời ấy, ngài bị thương trở về, bản công tử dâng đan dược lên là chuyện đương nhiên!"

Những người còn lại cũng liên tiếp phụ họa, trong mắt đều có mấy phần kính sợ.

Bên trong cảnh tượng tiền hô hậu ủng, Ngụy Trấn Phương ngạo nghễ đi lên phi chu, bất luận người khác thân thiết như thế nào, hắn cũng đều lãnh đạm ứng đối, bày đủ phong phạm cao thủ.

Chỉ nghe chiến thắng Điểu Ma cấp Thiên nhất phẩm, mà thái độ đã thay đổi lớn.

Thật đúng là tất cả đều là cặn bã!

Nếu như nhìn thấy phong phạm của tiền bối, có phải là còn bị hù dọa đến tè ra quần không, đến đáy giày của người ta cũng liếm sạch sẽ?

Chỉ thứ hàng này, cũng xứng tranh giành với Chung Ly cô nương được tiền bối giúp đỡ.

Ha ha.

Ỏ giữa một đám người vừa kiêng kỵ vừa thèm muốn, Ngụy Trấn Phương ngang nhiên ăn đan dược vào, trong mắt đã bắt đầu lộ ra thần tình khinh thường.

Mọi người cũng cảm thấy đây là điều đương nhiên.

Phảng phất như bọn họ đang chứng kiến, một vị cao nhân ngả bài ngay tại chỗ.

Dù cho không thấy Ngụy Trấn Phương giao ra thi thể Ma tộc gì, nhưng Phó công tử đứng đầu vẫn là vẻ mặt cung kính, thậm chí còn kính trọng hơn so với ngày trước, đã coi Ngụy Trấn Phương là thu hoạch lớn của chuyến đi này.

Một đường vui cười nịnh nọt, phi chu đi vào trong biển sao.

Biển mây tung bay, mặt trời mọc lên từ hướng đông.

Mặt trời mới mọc tắm nắng vàng, mây trời cuồn cuộn biến ảo ngàn vạn, phảng phất như thế gian tuyệt cảnh muôn màu, đều xuất hiện ở trong mây, một mảnh cảnh trí tiên cảnh.

Ở trong mây, một tòa nhà vạn trượng nhô lên, xuyên qua tầng mây chui vào bầu trời, đối lập với mặt trời mới mọc ở trên không, quan sát biển mây thương vân.

Trên đỉnh cao nhân, tầng tầng cung điện đứng sừng sững.

Thương Vân Thiên Cung sừng sững ở đây không biết bao nhiêu năm tháng, một viên ngói một viên gạch cũng có thể thấy được dư vị đại đạo, phảng phất như là có tranh đấu với nhật nguyệt.

Hào quang đầu trời, từng trận âm thanh tốt lành.

Một hồi chuông cổ tiên nhạc vang động, Phó Hạo Thiên quần áo hoa lệ chắp tay vững bước đi lên phía trước, xuyên qua mấy đạo cửa điện, đứng ở bên ngoài đại điện yên lặng chờ.

Sau không có không ít sư huynh đệ đồng môn đi theo, còn có không ít sư muội trẻ tuổi, mang theo ánh mắt hâm mộ.

Bất luận gia thế tu vi, hay là dung mạo khí độ, Phó Hạo Thiên đều là người nổi bật đại biểu cho Thương Vân Thiên Cung, sớm đã thành danh, không phân cao thấp với đại sư tỷ Chung Ly Mộng.

Đơn thuần luận bối cảnh tư chất, còn là ở trên Chung Ly Mộng một bậc.

Lần tranh giành thân truyền này, còn trở về trước đã dẫn đến không ít đồng môn bàn tán sôi nổi.

Ngay lúc tiếng người đang vang lên ong ong.

Một bóng người xinh đẹp cũng bước vào quảng trường, đi về phía đại điện Thiên Cung.

Váy dài vàng nhạt, tóc xanh như suối.

Chung Ly Mộng đại khí đoan trang, một khi xuất hiện, cũng có không ít đệ tử ngoái nhìn lại, trong ánh mắt tuôn ra sự hâm mộ sùng kính, tuy nhân số không nhiều, nhưng đều một vẻ mặt kiên định!

Vị đại sư tỷ này vừa mới xuất hiện, bàn tán sôi nổi đã khó mà áp chế.

Ánh mắt không ngừng tập trung trước cửa, nhìn bóng dáng váy dài đi về phía đại điện.

Trực tiếp đứng trước cửa, đứng ngang hàng với Phó Hạo Thiên, khí thế không có chút nào kiêu ngạo.

Phó Hạo Thiên cười nhạt ghét mắt chào hỏi, ngạo khí trong mắt càng ngày càng đậm.