Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1494: Lúc này khác ngày xưa (2)




Nếu như bị ma khí và không gian loạn lưu xâm nhiễm, sợ rằng cũng chỉ có thể táng thân nơi này!

Không cam lòng quay người, Ngụy Trấn Phương đành phải phi nhanh về phía địa điểm ước định.

Sau một nén nhang.

Bên bờ biển bên ngoài băng phong mấy vạn dặm, một nhóm hơn hai ngươi mươi người đứng chờ bàn tán sôi nổi.

Đều là lão giả chiếm đa số, tất cả tản ra khí tràng khủng bố, khí độ lời nói bất phàm, bên cạnh bày hơn mấy ngàn ma thi, đủ để khiến cho bất luận kẻ nào trợn mắt há mồm.

Chính giữa đám người.

Phó Hạo Thiên một thân hoa phục, chắp tay đứng yên, sắc mặt nhìn không ra vui buồn, đứng yên chờ rất có kiên nhẫn.

Đột nhiên.

Một đạo lưu quang đáp xuống mặt đất, lão giả đầu trọc bước đến.

Nhìn thấy Ngụy Trấn Phương xuất hiện, đám người cùng nhau nhìn chăm chú, nhìn dáng về tay cụt, ánh mắt mơ hồ nhìn nhau, thần sắc phức tạp bắt đầu xen lẫn trong mọi người.

Ngược lại thần sắc Phó Hạo Thiên rất bình tĩnh, lập tức ôm quyền chào hỏi.

"Nguy lão, chúng ta đợi đã lâu."

Không một chữ hỏi thành quả săn ma, đầu tiên là thân thiết chào hỏi.

Sau đó mắt lộ ra vẻ kinh dị, lo lắng lên tiếng hỏi.

"Nguy lão, vì sao ngài lại trọng thương đến vậy? Văn bối xấu hổ, vì một trận tranh đấu vì thể diện, khiến bản thân ngài trọng thương, thật sự xin lỗi!"

"Nơi này có hai viên thành dược cấp Thiên chữa thương, xin Nguy lão đừng có chối từ!"

Nói rồi, chỉ thấy nhẫn đựng vật hoa lệ chớp động lưu quang, một hộp gấm nhỏ nhắn được đặt trên tay.

Ngôn từ cả quá trình cực kỳ hoản hảo, nghiễm nhiên là một bộ dáng vẻ công tử đại nghĩa.

Cao thủ ở đó nhìn đến ánh mắt lộ vẻ sùng kính.

Ánh mắt đảo qua hộp gấm, không nhịn được ánh mắt hiện lên vẻ tham lam.

Còn chưa chờ Ngụy Trấn Phương lên tiếng, đã thấy các vị cao thủ liên tiếp mở miệng.

"Phó công tử đại nghĩa như thế, chúng ta có thể có may mắn cống hiến, quả thật là vinh hạnh lớn lao!"

"Công tử nhân nghĩa, quả thật là người được chọn làm chủ nhân của Thiên Cung!"

"Công tử không cần chú ý, chúng ta hứa hẹn đi đến tương trợ, dù đã sớm có dự liệu tổn thương, nhưng cũng cam tâm tình nguyện!"

"Hai viên đan dược cấp Thiên này, cũng đủ để cho Ngụy huynh khôi phục"

"Ha ha, đan được cấp Thiên trân quý bậc nào, Ngụy huynh đúng thật là trong họa có phúc, chỉ là không biết, Ngụy huynh có làm hết sức bổn phận tương trợ, săn giết được bao nhiêu ma vật?"

Trong tiếng cảm thán xen lẫn những lời nói âm đương quái khí, mặt mũi của các cao thủ đều rất hiện thực.

Ngày thường xưng huynh gọi đệ, đứng trước sự dụ hoặc của đan dược cấp Thiên, cũng khó tránh khỏi bộc lộ ý niệm tham lam, số lượng người bỏ đá xuống giếng cũng không ít.

Phó Hạo Thiên giả bộ bất mãn liếc nhìn mọi người, nhưng cũng chưa từng mở miệng tỏ thái độ.

Lại lần nữa nhìn về phía Ngụy Trấn Phương, thâm ý nói ra lời nói lo lắng.

"Nguy lão đừng để ý, các vị tiền bối đều là lo lắng, tuyệt đối không có ý gì khác, chuyện săn ma không đáng nhắc tới, chỉ cần ngài có thể bình an trở về, tất cả đều không quan trọng!"

Lời nói của Phó Hạo Thiên vang lên, mọi người càng thêm sùng kính, đồng thời cũng âm thầm quăng ánh mắt đến quan sát, trên mặt mang theo ý cười hàm sức, nhưng thần sắc lại lãnh đạm không ít, phảng phất như đang nhìn một phế vật vậy.

Một đám người vô cùng dối trá.

Ngụy Trấn Phương cũng đã từng nhìn quen mắt đối với loại không khí này, cái gọi là cường giả vi tôn, kẻ yếu chỉ xứng đáng bị người khác khinh thường chế nhạo.

Cho đến bây giờ cảnh tượng này rơi vào người hắn, hắn mới có mấy phần cảm nhận sâu sắc.

Đúng thật là một đám tiểu nhân!

Nghĩ một đằng nói một nẻo cũng thôi đi, còn mắt chó coi thường người khác!

Nếu như đổi lại là trước đây, hắn chắc chắn bùng nổ tức giận ngay tại chỗ, nhưng đã tận mắt nhìn thấy phong phạm của tiền bối cao nhân chân chính, tâm cảnh của Ngụy Trấn Phương đã thay đổi lớn.

Trong mắt của hắn, những bằng hữu không đáng này, cho dù là Phó Hạo Thiên người người tán thưởng, lúc này chẳng qua cũng chỉ là ngụy quân tử mà thôi.

Đám nười này so sánh với tiền bối, tu vi và phong phạm đâu chỉ kém mười vạn tám ngàn dặm!

Lúc này không giống ngày xưa.

Ngụy Trấn Phương đã không muốn làm bạn với những người này, tầm mắt nâng cao lên gấp mấy lần.

Nhớ đến còn phải ngồi phi chu, hắn mới miễn cưỡng lên tiếng mỉm cười.

"Ha ha, bản thân lão phu bị trọng thương, chỉ vì đi sâu vào rừng rậm băng phong, gặp phải Ma tộc cấp Thiên! Chiến đấu hồi lâu, mới may mắn thắng được."

"Chuyện lớn của Phó công tử, so với bất luận kẻ nào ta đều nhớ rất kỹ!"

Lời nói vừa vang lên, thần sắc mọi người khác nhau.

Phó Hạo Thiên cũng nghe đến trong mắt hiện lên vẻ sững sờ, đột nhiên không biết nói tiếp như thế nào.

Nguy Trấn Phương, thế mà lại dám đi vào rừng rậm băng phong?

Đây chính là trung tâm của Thủy Hàn Tinh dựa vào tu vi của Nguy Trấn Phương, sao có thể còn sống!