Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 138: Suýt chút nữa thì đại nghĩa diệt thân




“Là cái gì?”

Hai người trăm miệng một lời hỏi, giọng nói cực kì cấp bách.

“Là một cái túi hương, bên trong hình như là thuốc đuổi côn trùng.” Lý Nhân Hảo nói.

“Mau, mau lấy ra đây.”

Hai người gấp gáp nói.

Thế nhưng Lý Nhân Hảo ngập ngừng nửa ngày, sắc mặt nàng cực kì khó coi cuối cùng ấp a ấp úng nói: “Lúc trước ta nghĩ hắn là phàm nhân, cho nên ta cũng không coi trọng túi hương đó, cũng không biết đánh mất từ khi nào.”

“Ngươi nói cái gì?”

Sự tức giận của hai người Lý Giai Hân xộc thẳng lên đỉnh đầu, khí lực toàn thân bộc phát, nhìn chằm chằm thẳng vào Lý Nhân Hảo.

Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ tới, Lý Nhân Hảo đã đánh mất cơ hội mà người khác dành sức lực tiền bạc cả đời cũng không cầu được.

“Ta hỏi ngươi, ngươi đã làm mất nó ở đâu?”

Giọng Lý Giai Hân run run, ngữ khí khẩn trương hỏi.

“Ta, ta không biết, ta thực sự không cố ý!” Lý Nhân Hảo rầu rĩ nói, dưới uy thế của hai người họ nàng thực sự rất áp lực, trong lòng nàng cũng biết, bình thường Lý Giai Hân và Từ Mặc Trúc vẫn luôn nuông chiều nàng, nhưng lần này họ thực sự tức giận rồi.

“Không biết, ngươi không biết ư?”

Lý Giai Hân nâng tay định đánh nhưng cuối cùng lại nhịn xuống rồi thu tay về, mắt đỏ lên, nghiêm mặt nhìn Lý Nhân Hảo đang run rẩy rồi trách: “Lý Nhân Hảo ơi là Lý Nhân Hảo, uổng cho ngươi sinh ra là người Lý gia, vì sao lại có thể làm ra việc như thế, đúng là hồ đồ!”

“Ngươi có biết không, ta và sư tôn của ngươi, Lý gia chúng ta đã phải đánh đổi bằng cả nhẫn không gian có thể có được một cơ duyên này, vậy mà ngươi có được cơ hội lại tự ném nó đi, ngươi cũng giỏi thật đấy!”

“Đúng vậy Nhân Hảo, không phải vi sư muốn mắng ngươi, nhưng ngươi có biết ngươi đã đánh mất cơ duyên tốt nhường nào không?” Từ Trúc Mặc cũng không kiềm chế được kích động quát mắng: “Vị tiền bối này chí ít cũng là cao thủ Võ Thánh, vừa rồi chúng ta đọ sức với hắn, thánh phẩm mà chúng ta nhìn thấy có tới 2 loại, đều không giống nhau, mà cái túi hương hắn cho ngươi cũng có thể là một loại bảo bối thánh phẩm, thứ đồ như vậy mà ngươi cũng có thể đánh mất, nếu như không phải vì ngươi là đệ tử duy nhất của ta, ta thực muốn đại nghĩa diệt thân!”

“Thánh phẩm?”

Nghe Từ Trúc Mặc nói xong, đầu óc Lý Nhân Hảo nhất thời mờ mịt.

Nhìn cô cô và sư tôn đều kích động, nhưng nàng không hề nghĩ thứ đó là thánh phẩm, cho dù chỉ là một bảo vật tông phẩm, nhưng khi xuất hiện cũng có thể dấy lên một hồi gió tanh mưa máu, nói gì đến thánh phẩm?

Nhất thời, nàng hối hận đến ruột cũng xanh theo, nước mắt rơi lã chã.

“Sư tôn, cô cô, ta sai rồi, ta không ngờ được rằng túi hương kia lại quý giá đến như vậy, ta vốn nghĩ đó chỉ là một cái túi hương bình thường của phàm nhân!” Lý Nhân Hảo vừa khóc vừa vội vàng giải thích.

“Hừ, Lý Nhân Hảo ơi Lý Nhân Hảo, ngươi có biết rằng thứ mà ngươi đánh mất không chỉ là cơ hội của một mình ngươi, mà còn là cơ hội của toàn Lý gia, cũng là cơ hội của Ngự Kiếm tông không?” Sắc mặt Lý Giai Hân như kết một tầng sương mỏng, nàng vừa đau lòng vừa giáo huấn: “Đáng lẽ, nếu như có được cơ hội này, ngươi có lẽ đã có thể dẫn dắt Ngự Kiếm tông cùng Lý gia chúng ta lên một tầng cao mới, thế nhưng cũng chính ngươi đã tự tay vứt bỏ cơ hội này.”

“Ngươi ngươi ngươi….”

Lồng ngực Lý Giai Hân khó chịu, lửa giận công tâm khiến nàng phun ra một ngụm máu.

Thấy vậy, Lý Nhân Hảo càng thêm cuống, vừa khóc lóc vừa nói: “Cô cô, người đừng tức giận, ta đi tìm, ta nhất định sẽ tìm được nó.”

“Ngươi tìm cái gì, e là thánh vật đã trở về nguyên trạng, không hề phát ra chút hào quang nào, chỉ có nhìn thật kỹ mới nhận ra được chân ý trong đó.” Lý Giai Hân quát lên: “Mà Mộ Phủ núi non trùng điệp, một mình ngươi thì tìm kiểu gì?”

“Ta…”

Lý Nhân Hảo cúi đầu thật thấp, nghẹn ngào không nói ra nửa chữ, nàng quả thực không biết nên làm gì bây giờ.

Nếu như biết được túi hương này quý giá như vậy, nàng sao dám bất cẩn, cũng chỉ trách nàng có mắt không tròng, không nhận ra mà thôi.

“Bỏ đi, tìm ra túi hương vẫn quan trọng hơn.” Từ Mặc Trúc xanh mặt nói: “Ta định sẽ quay về phái tất cả đệ tử của Ngự Kiếm tông đến đây tìm túi hương.”

“Được!”

Lý Giai Hân lau đi vết máu ở khoé môi, cũng hiểu rõ vào lúc này việc tìm túi hương quan trọng hơn là đứng đây giáo huấn Lý Nhân Hảo, vì thế nàng cũng vội vàng nói: “Ta cũng lập tức quay về Lý gia báo tin, phái người đến đây cùng nhau tìm kiếm.”

“Chuyện này không thể trì hoãn, chúng ta lập tức khởi hành, chỉ hi vọng còn có thể tìm được cái túi hương kia.”

Sau khi đuổi hết đám người tu luyện đi, Dịch Phong ngủ một giấc đến rạng sáng hôm sau.

Nghĩ đến tình hình của đồ đệ, Dịch Phong không dám trì hoãn nữa, tiếp tục ở trên núi tìm kiếm tung tích Vân Lộ Hoa.

Lấy rắn và chim ưng làm thức ăn, lấy sương đọng trong sơn tuyền để uống.

Thấm thoát, đến chạng vạng tối một ngày.

“Ồ!”

“Vân Lộ Hoa.”

Cuối cùng, Dịch Phong đã tìm ra Vân Lộ Hoa ở trong khe núi.