Sau khi hái được Vân Lộ Hoa, Dịch Phong không khỏi vui mừng, lần này xuống núi thu hoạch được không ít, dược hiệu mà Chung Thanh cần đều đã đủ cả, ngoài ra còn có rất nhiều thú hoang nữa.
Tất nhiên, chiếc nhẫn trong tay cũng là thu hoạch ngoài ý muốn.
Kiếp trước đã đọc rất nhiều tiểu thuyết tu tiên, vậy nên kiếp này hắn có thể dùng nó để đạt được mục đích.
Quả nhiên không tồi.
Thứ đồ này của hắn cũng thật tiện lợi ghê.
Chỉ là hiện tại trời đã tối, mặc dù trong lòng lo lắng cho đồ đệ, nhưng mà nửa đêm xuống núi thật không ổn, thú hoang không nói làm gì, hắn cũng không muốn mình phải chết dưới vách núi đâu.
“Xem ra phải tìm chỗ trú qua đêm rồi.”
Dịch Phong khẽ thở dài, căn bản tối qua hắn không tìm được chỗ trú.
…
Giữa nơi non xanh nước biếc này.
Thác nước chảy xiết.
Bạch Phiêu Phiêu trên tay cầm Hồng Lâu Mộng, nhíu mày hỏi Mậu Mậu: “Mậu Mậu, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, vẫn không có tin tức gì sao?”
Mậu Mậu trầm giọng trả lời: “Tiểu thư, ta đã phái người xuống chân núi hỏi thăm, nhưng căn bản không tìm thấy tác giả đâu, cứ như có người cố ý phong tỏa tin tức vậy.”
Bạch Phiêu Phiêu nhíu mày, khẽ nói: “Kiểm tra lại, mấy ngày gần đây ta đã đọc Hồng Lâu Mộng cùng Chí Tôn Bảo một lượt, lại phát hiện thêm nhiều kiến thức mới, ta không muốn đợi nữa, ta phải gặp hắn cho bằng được.”
“Hầy, tiểu thư, ta không ngờ rằng người cũng thích tác giả này.” Mậu Mậu khẽ cười nói: “Nếu như không thích, ngươi cũng sẽ không đứng nhìn chằm chằm câu thơ của tên người phàm kia cả ngày đâu.”
Bạch Phiêu Phiêu liếc Mậu Mậu một cái rồi nói: “Ngươi không hiểu, người viết Hồng Lâu Mộng là bậc chuyên gia, còn thơ của Dịch Phong có vần có vị, con người cũng rất thú vị, hai người bọn họ cũng không có mâu thuẫn.”
“Tất nhiên, ta ngưỡng mộ Hồng Lâu Mộng tiên sinh, còn với Dịch Phong… chỉ có thể xem như tri kỷ mà thôi.”
“Ồ, ra là vậy!”
Mậu Mậu gãi ót một chút, lại tiếp lời: “Nhưng mà đã lâu cũng không thấy Dịch Phong kia, đồ ăn hắn làm lần trước thật sự rất ngon.”
“Cho dù hắn muốn tới, cũng chỉ sợ không tìm thấy nơi này.” Bạch Phiêu Phiêu lắc đầu nói.
“Đúng rồi, tiểu thư không nói ta cũng quên mất, để tránh yêu thú bạo loạn trong núi, chúng ta đã đặt trận pháp.” Mậu Mậu ngập ngừng nói tiếp: “Hiện tại trận pháp đã mở ra, đừng nói đến tên người phàm như Dịch Phong, cho dù mạnh như Võ Hoàng cũng chưa chắc có thể tìm ra nơi này.”
“Quên đi, đừng nói những chuyện này nữa.”
Bạch Phiêu Phiêu đặt hai cuốn Hồng Lâu Mộng xuống, sờ sờ nhẫn ngọc trên tay, phiền não nói: “Ngươi cũng biết ta tu cầm đạo, hiện tại đang mắc kẹt ở điểm này, vậy nên ta rất cần một bản cầm phổ mới, như vậy mới có thể giúp ta đột phá.”
“Lần trước thơ của Dịch Phong cho ta rất nhiều cảm hứng, vốn định dùng thơ của hắn để soạn cầm phổ, nhưng ta cảm giác vẫn thiếu một chút gì đó.
“Tiểu thư, đều là ta không tốt, ta cầm nghệ không thông, không giúp đỡ gì được cho người.” Mậu Mậu mím môi, buồn bã nói.
“Nha đầu ngốc này, ngươi cũng đừng cảm thấy có lỗi, thời gian hết rồi, ta vẫn có thể vượt qua, tốt nhất ngươi cứ truyền tin ra ngoài, tiếp tục tìm tung tích của Hồng Lâu Mộng tiên sinh đi!” Bạch Phiêu Phiêu đứng dậy xoa đầu Mậu Mậu, nhỏ giọng dặn dò.
“Được rồi tiểu thư, người ngàn lần cũng đừng nóng vội, ta lui xuống trước.”
Nói xong, Mậu Mậu chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhưng nàng vừa xoay người, cổng đình viện đột nhiên truyền đến gõ cửa.
“Cốc cốc!”
Thanh âm này, nghe cũng thật chói tai.
Bạch Phiêu Phiêu và Mậu Mậu mặt đột nhiên biến sắc, như gặp phải đại địch!
Không nói lời nào, Mậu Mậu lặng lẽ rút trường kiếm ra.
Váy dài của Bạch Phiêu Phiêu bay lượn trong không trung, đáp xuống ngồi bên cạnh cây đàn rồi quan sát, tay nắm chặt dây đàn, mắt cảnh giác nhìn ra cửa.
Phải biết rằng, bởi vì yêu thú thường xuyên bạo loạn trong núi, bọn họ phải trực tiếp mở trận pháp bao phủ toàn bộ xuống, mạnh như Võ Hoàng cũng không tìm ra nơi này, nhưng bây giờ bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa.
Quả thực nghĩ tới là thấy sợ rồi.
Nói trắng ra kẻ này hoặc là một đại cao thủ, hoặc là kẻ thù có chuẩn bị mà tới đây.
“Cốc cốc!”
Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa.
Lần này kinh động tới hai nàng.
“Tiểu thư, phải làm sao bây giờ?” Mậu Mậu thấp giọng hỏi, trên mặt đã lóe lên sự nghiêm trọng.
Mắt Bạch Phiêu Phiêu đảo đảo một hồi, suy nghĩ chốc lát rồi nhẹ giọng nói: “Có khả năng người tới đã biết đến nơi này, mặc kệ mục đích là gì, cánh cửa kia cũng không thể ngăn nổi hắn, khó mà tránh được, chi bằng cứ mở cửa ra đi.”
Mặc dù nói ra như thế, nhưng tay Bạch Phiêu Phiêu càng ngày càng nắm chặt dây đàn hơn.
Mậu Mậu cẩn trọng gật đầu.
Cắn chặt môi, cẩn thận từng chút một mở cửa ra, bàn tay vừa chạm vào chốt cửa thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Cuối cùng cửa lớn cũng từ từ mở ra.
Đồng thời, hai nàng cũng căng thẳng đến cực điểm.
Tuy nhiên, xuất hiện trước mặt hai nàng lại là một thanh niên trẻ tuổi khoác trên mình chiếc áo choàng màu xanh lục, trên môi nở một nụ cười ôn hòa.
Hắn đeo trên mình một sọt tre nhỏ, tay trái cầm một chiếc liềm, dưới ngón giữa tay phải xách theo một con rùa nặng mấy cân.