Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 137: Sớm có cơ duyên




Thử hỏi, đối đầu với một Võ Vương nhiều lần lâm vào nguy hiểm, có những lần còn suýt mất mạng như nàng, một phàm nhân làm sao có thể chỉ dựa vào may mắn mà sống sót đây?

Hơn nữa, tư thái lãnh đạm lạnh nhạt kia của hắn cũng không phải đang diễn!

Nhưng mà, chỉ cần nhớ lại những gì nàng đã nói với Dịch Phong, sắc mặt Lý Nhân Hảo lập tức đỏ bừng, còn lan xuống tận cổ, chỉ hận không có lỗ mà chui xuống giấu mặt.

Có lẽ trong mắt Dịch Phong, những câu nói kia của nàng chẳng khác gì trò hề!

Cũng may thay, những lời bất kính trước đây của nàng cũng không làm hắn khó chịu, nếu không thì…

Nhớ lại chỉ thấy vừa xấu hổ vừa sợ hãi!

“Bái kiến tiên sinh.”

Lý Giai Hân cùng Từ Mặc Trúc có phần cung kính nói.

“Là các người đấy à!”

Dịch Phong cười cười, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lý Nhân Hảo, cười nói: “Thì ra ngươi cũng ở đây.”

Nghe vậy, gương mặt bình thường vẫn luôn lạnh nhạt của Lý Nhân Hảo càng đỏ hơn.

Hiển nhiên, giờ phút này đối diện với Dịch Phong, nàng đã không còn vẻ thong dong như trước, mà ngược lại thái độ vô cùng câu nệ, dáng vẻ khúm núm, một lúc lâu sau nàng mới khẩn trương mở miệng: “Bái kiến tiên sinh.”

Chẳng qua, mặc dù trong lòng có chút câu nệ, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà liếc mắt đánh giá Dịch Phong một chút.

Xuất trần.

Khí chất phi phàm.

Đặc biệt là, Dịch Phong kia luôn mang một bộ dạng thản nhiên, nét cười nhàn nhạt, dường như tất cả mọi việc đều nằm trong sự tính toán của hắn, dù sự tình có lớn đến đâu cũng không thể khiến hắn mặt ủ mày chau.

Buồn cười nhất là, lúc trước nàng vẫn không nhận ra, chỉ cảm thấy khi gặp phải phàm nhân này rất thoải mái, dễ chịu.

Đối với xưng hô này của nàng, Dịch Phong không khỏi ngạc nhiên.

Từ gương mặt có thể thấy Lý Giai Hân và Lý Nhân Hảo có vài phần giống nhau, hẳn là có quan hệ thân thích, mà Lý Giai Hân vì cầm nghệ của hắn mà gọi hắn là tiên sinh, đối với các xưng hô này của hậu bối, trong lòng hắn cũng hiểu.

“Thế nào, ta đã nói mà, trong núi này làm gì có thứ gì nguy hiểm?” Dịch Phong lại cười nói: “Ngươi xem, chẳng phải bây giờ ta vẫn lành lặn đứng đây đấy thôi!”

Thế nhưng câu nói của Dịch Phong lại làm Lý Nhân Hảo đỏ mặt.

Lời này của Dịch Phong rõ ràng là để châm chọc những lời nàng nói trước đó, cũng chỉ trách nàng khi ấy có mắt không tròng, không nhìn ra được thân phận thật sự của Dịch Phong.

Mấy người bọn họ hỏi han nhau vài câu.

Nói chuyện được một lúc, Dịch Phong cứ nghĩ ba người bọn họ sẽ rời đi, nhưng không ngờ rằng Lý Giai Hân và Từ Mặc Trúc vẫn cứ tiếp chuyện với hắn, lại còn không ngừng khen ngợi Lý Nhân Hảo ở trước mặt hắn.

Cái gì mà Lý Nhân Hảo thiên phú xuất chúng.

Cái gì mà lĩnh ngộ rất tốt.

Sư phụ như ta còn đang làm lãng phí tư chất của nàng ấy, vân vân và mây mây.

Điều này khiến Dịch Phong cảm thấy không thoải mái.

Đồ đệ ngươi thiên phú cao thì liên quan quái gì đến ta, biết rõ bản thân tu luyện không tốt, còn nói mấy câu khiến người khác chán ghét ở trước mặt ta nữa hả?

Hơn nữa, hắn đã đi đường cả ngày trời, sắp mệt muốn chết, hắn không muốn bị mấy người kia làm phiền nữa.

Dịch Phong ngáp một cái, hắn không chống đỡ được nữa rồi, liền thẳng thừng nói: “Sắc trời cũng đã tối rồi, ba vị vẫn chưa định rời đi sao?”

Từ Mặc Trúc đang ra sức khen ngợi tâng bốc Lý Nhân Hảo ở trước mặt Dịch Phong, nghe vậy thì mặt hắn lập tức cứng lại, sắc mặt cũng dần đỏ lên, những lời đang định tuôn ra cũng cố nuốt trở lại.

Hắn và Lý Gia Hân liếc nhau một cái, trong mắt hai người đều lộ rõ vẻ thất vọng.

Bọn họ vốn muốn nâng đỡ, giúp cho Lý Nhân Hảo một cơ hội tốt, vậy mà Dịch Phong không những không có ý định giúp đỡ mà còn trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Vị này đã hạ lệnh đuổi khách, bọn họ cũng không thể không nghe, đành phải cung kính cáo lui.

Chỉ là trong ánh mắt bọn họ có chút miễn cưỡng.

“Nếu vị tiền bối này có thể cho Nhân Hảo một cơ hội thì tốt biết mấy!” Từ Mặc Trúc vừa đi vừa thầm than thở.

“Đúng vậy!”

Lý Giai Hân cảm thán, trong lòng nàng cũng cảm thấy mất mát.

Kiểu người có năng lực mạnh mẽ như vậy quả thực là hiếm thấy, khó khăn lắm mới gặp được một người như vậy, cố gắng xây dựng quan hệ, vậy mà vẫn không giúp được Lý Nhân Hảo, thật là đáng tiếc!

“Cô cô, sư tôn, thôi bỏ đi!” Ánh mắt Lý Nhân Hảo loé loé, sắc mặt phức tạp nói: “Lúc trước ta đã nói nhiều lời lỗ mãng với vị tiền bối đó, hắn không so đo với ta đã là may mắn lắm rồi!”

Nói xong, nàng cúi đầu thật thấp.

“Đành thôi vậy!”

Hai người Lý Giai Hân thở dài, yên lặng không nói, chỉ thấy sắc mặt không hề tốt.

Đúng lúc này, Lý Nhân Hảo đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng ngẩng đầu nói: “Không đúng, vị tiền bối kia đã sớm cho ta một cơ hội rồi.”

“Cái gì?”

Nghe vậy, ánh mặt và thần sắc hai người kia bừng bừng nhìn thẳng về phía Lý Nhân Hảo.