Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1375: Liếm Thần Phó Nam Thiên




Rốt cuộc là tình huống gì xảy ra...

Dịch Phong thiếu chút nữa ngã chổng vói Dịch Phong sững sờ. chỉ có thể nhìn vào bên trong thông qua khe cửa.

Trong sân.

Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi xuống bên cạnh bàn, rõ ràng tuổi đã không còn trẻ, nhưng giữ gìn nhan sắc vô cùng tốt, khuôn mặt không thấy vết tích của năm tháng để lại, chỉ có mùi vị đằm thắm của phụ nữ trưởng thành.

Đường nét đẹp đẽ, váy dài màu vàng, mang theo một loại về đẹp như men rượu ủ lâu năm khiến người ta vừa nhìn đã say.

Lão già đứng cười cười, vẻ mặt và động tác đều rất câu nệ, không biết đến cùng ở đây ai là chủ ai là khách, một tay hắn chỉ vào hoa hồng trong sân, mắt lộ vẻ không yên lòng.

"Đình nhi, đây chính là hoa hồng tử kim ngươi thích nhất...

Câu gọi thân mật như vậy gần như khiến Dịch Phong phun máu!

Cứ tưởng là có đại sự gì, thì ra là tình nhân cũ tới thăm...

Dịch Phong thật sự là dở khóc dở cười, cũng cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

Hắn biết nhìn lén không đúng, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể chịu đựng cảm xúc bản thân, âm thầm cổ vũ lão già cố lên.

Trong cái nhìn chờ mong chăm chú của hắn.

Người phụ nữ xinh đẹp nhàn nhạt liếc qua hoa viên.

Mắt lộ ra ghét bỏ, sau đó rời tầm mắt.

Một tay dùng khăn gấm che miệng và mũi, đồng thời nhíu mày mắng.

"Hoa hồng này có mùi quá gay mũi, tục không chịu được, ta đã sớm không còn thích thứ đồ nông cạn này, vẫn là Cửu Chuyển Huyết Mẫu Đan có tác dụng hơn."

Phó Nam Thiên lộ vẻ sững sờ, trong mắt ảm đạm không ánh sáng.

Nhưng rất nhanh lại chất đầy nụ cười, liền vội vàng gật đầu!

"Đúng đúng đúng! Ta cũng cảm thấy hoa hồng này quá tục, sau này ta sẽ kiếm về Cửu Chuyển Huyết Mẫu Đan!"

Vừa dứt lời, Phó Nam Thiên trực tiếp xúc bỏ hoa hồng mình từng dày công chăm sóc, xem nó như cặn bã.

Lập tức thân thể đầy bụi đất, trường sam cũng bị bụi đất làm bẩn.

Đây...

Có phải là lão già liều sống liều chết bảo vệ bông hoa không?

Dịch Phong nhìn mà ngây người, không biết nói gì.

Chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở.

hoa viên biến thành đất bằng, lão già lại đích thân mang tách trà ra từ trong phòng.

"Đình nhi, đây là Vân Phong Vụ Trà ta mới hái."

Rót trà ra cốc ở bàn đá, Phó Nam Thiên nở nụ cười mong đợi.

Người phụ nữ cuối cùng cũng nâng cốc lên, yên tĩnh thưởng thức, Phó Nam Thiên thì yên lặng đứng đó, vui vẻ còn hơn chính mình đang uống.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn.

Người phụ nữ xinh đẹp chỉ nhấp một miếng, sau đó lạnh nhạt buông xuống cốc trà.

"Ngươi mời ta tới chỉ là vì uống trà sao?"

Ngữ khí lạnh nhạt thì cũng thôi đi, ngôn từ cũng rất thất lễ.

Chủ nhân mời khách, đích thân pha trà chiêu đãi, vô luận nước trà như thế nào, đều phải nói lời cảm ơn mới phải, người phụ nữ này thì vừa mở miệng liền chế nhạo một phen.

Dịch Phong thấy máu nóng xông lên đầu, đã có chút cảm giác hòa mình vào nhân vật ông già.

Nhưng khi tầm mắt hắn di chuyển.

Phó Nam Thiên lại không hề giận dữ, ngược lại cười làm lành gật đầu, vội vã móc ra từ trong tay áo một cái hộp gấm!

"Sao cso thể!"

"Đình nhi, đây là Vạn Linh Châu ta chiếm được từ một bí cảnh, ngươi lấy về nghiền thành phấn đắp mặt, sẽ có hiệu quả nâng cao nhan sắc"

Vạn Linh Châu cực kỳ hiếm thấy, điều kiện tạo thành vô cùng hà khắc, ẩn chứa tinh hoa vạn vật, có ích lợi cực lớn với tu hành.

Loại tiên châu cực phẩm này, cho dù là Thánh Nhân cũng coi là bảo vật.

Nếu có người ngoài nghe được chuyện nghiền bảo vật thành phấn đắp mặt, chắc chắn sẽ tức giận đến mức mắng to hai người này phung phí của trời.

Phó Nam Thiên hình như cũng không đau lòng, trong mắt chỉ có giai nhân.

Người phụ nữ xinh đẹp kia thì càng không hợp thói thường, trước tiên là tùy ý liếc một cái, lông mày nhíu chặt hơn, sắc mặt cũng bộc phát lạnh nhạt.

"Chỉ là Vạn Linh Châu tám ngàn năm sao?"

"Chúng ta đã thật lâu không gặp, vậy mà ngươi muốn dung loại vật này để qua loa với ta? Trước kia, người nào chỉ ngẫu nhiên gặp ta cũng có thể tiện tay tặng một viên Vạn Linh Châu vạn năm đó."

Câu nói lạnh nhạt tràn ngập khinh thường.

Tay lại không chút do dự tiếp nhận hộp gấm cất đi.

Nhìn thấy đối phương cuối cùng cũng nhận lấy lễ vật, Phó Nam Thiên liên tục cười làm lành.

"Đúng đúng đúng..."

"Lần này, lần này ta có chút vội vàng, gần đây không gặp được cơ may gì, lần tiếp theo ta nhất định sẽ mang về cho ngươi một bảo vật quý giát"

Tựa hồ là lời này có tác dụng, người phụ nữ rốt cục đã tỏ vẻ tươi cười.

Đối thoại của hai người rất tự nhiên, dường như đều đã sớm quen thuộc với kiểu nói chuyện như thế.

Nhìn đến đây.

Dịch Phong thấy toàn thân tê rần, hắn thật không nghĩ tới tầm mắt lão già lại thấp kém như vậy, đây rõ ràng là một tên vì nịnh nọt người đẹp mà vứt bỏ toàn bộ liêm sỉ, hắn còn phải cảm thấy bất công thay cho lão già.