Ngay tại thời điểm hắn âm thầm chửi bậy.
Người phụ nữ kia hình như gặp phải chuyện gì, vẻ tươi cười tiêu tán thành vô hình.
Chỉ một cái chớp mắt, lông mày nhíu lại, thái độ thay đổi nhanh hơn tụt quần.
"Ngươi có lòng."
"Ta từng nghe nói, khi Vạn Linh Châu đạt đến hai vạn năm, hiệu quả sẽ càng rõ ràng..."
"Đáng tiếc, ta nào dám hy vọng xa vời, nếu có cơ hội nhìn thấy thì đã cực kỳ vui mừng rồi...
Nói xong, ánh mắt ai oán nhìn sang.
Chỉ thấy được ánh nhìn kia, Phó Nam Thiên đã tựa như điên cuồng, vội vã vỗ ngực bồm bộp!
"Có! Có có có!"
"Chỉ cần Đình nhi muốn, cái gì cũng có!"
Người phụ nữ xinh đẹp kia mỉm cười, tiếp theo đứng dậy đi vào hư không rồi biến mất.
Bóng dáng đã biến mất, trong không khí hình như còn mùi hương nhàn nhạt, khiến Phó Nam Thiên muốn ngừng mà không được, vừa ngồi vừa cười một cách ngớ ngẩn.
Trong tay nâng lên cốc trà còn nóng, vẻ mặt cũng trở nên ấm áp.
Nhìn cảnh này, Dịch Phong triệt để câm lặng, hắn thấy bất công cho lão già, kết quả người ta còn bận hưởng thụ, lão già này không phải kẻ nịnh nọt bình thường, mà đã đạt đến Thánh cấp!
Là một thanh niên tốt bụng, Dịch Phong nhịn không nổi nữa!
"Cạch!"
Đẩy ra cửa phòng, nhanh chân bước vào khuyên nhủ!
"Lão già, ngươi đã là Thánh Nhân cực kì lợi hại, tại sao lại ngốc nghếch đến mức này?"
Phó Nam Thiên nhìn thấy Dịch Phong xông vào, sắc mặt kinh hãi đứng dậy. Vẻ bối rối dường như làm chuyện xấu bị bắt gặp.
Đợi hiểu rõ ý Dịch Phong, ánh mắt lão già đầu không tránh không né, ngồi vững vàng tại chỗ.
"Tiểu tử, ngươi còn trẻ, không hiểu ái tình"
Trong mắt Dịch Phong sững sờ, cũng ngồi xuống.
"Ái tình? Ngươi thật sự nghĩ đây là ái tình sao, ngươi chỉ là một con chó cưng đang điên cuồng muốn liếm chân chủ mà thôi!"
Ngoài dự đoán của Dịch Phong, Phó Nam Thiên không những không giận mà còn lấy làm mừng, ngẩng đầu vuốt râu, gật đầu nói: "Không sai, ta chính là như vậy."
Dịch Phong khó hiểu đến mức vò đầu.
"Lão già, tại sao ngươi phải làm như vậy, người phụ nữ kia căn bản không để ý cảm thụ của ngươi."
"Ngươi tiếp tục như vậy, sẽ chỉ làm khổ bản thân, cho dù đưa bao nhiêu bảo vật thì người ta cũng chưa chắc sẽ để ở trong lòng"
Phó Nam Thiên nghiêm mặt, trầm giọng dạy dỗ: "Ngươi biết cái gì, tán gái không thể tính toán chỉ li"
"Trong tình yêu không cần cố gắng tìm xem ai thiệt ai lợi, ái tình là tính toán với nhau sao?"
Dịch Phong nghi vấn nói: "Nhưng đây căn bản không phải tình yêu, chỉ là ngươi đơn phương người ta thôi."
"Ngươi bỏ nhiều công sức, ra vẻ hèn mọn mỗi ngày trước mặt nàng, cuối cùng ngươi đạt được cái gì?"
"Ta có được cảm động!"
Nói đến đây, Phó Nam Thiên hơi ngẩng đầu, có chút ngạo nghễ nói:
"Có một lần ta xông pha bí cảnh bị thương, nàng hỏi ta tại sao không mang bảo vật về cho nàng, ta nói ta bị thương, nàng còn kêu ta về chữa thương cho tốt."
Nghe tới đây Dịch Phong chính thức thấy nhận biết của mình sụp đổ.
Bệnh hèn mọn của lão già này đã không có thuốc chữa rồi.
"Ngươi còn trẻ, không hiểu được chân tình đáng quý thế nào."
"Nói đến cái này, Đình nhi vài ngàn năm trước là một cô gái tuyệt sắc danh chấn một phương, người theo đuổi nhiều vô kể, nhưng năm tháng trôi qua, cuối cùng chỉ ta còn ở bên cạnh nàng"
"Cũng bởi vậy, lão phu được rất nhiều đồng đạo khen ngợi, xưng là người chung tình nhất Vân tinh"
"Tất nhiên chỉ là chút hư danh, không đáng nhắc đến...
"Kỳ thực ngoại trừ Đình nhị, lão phu còn từng vừa ý vài giai nhân khác"
"Phàm là những điều các nàng mong muốn, ta chưa từng cự tuyệt, coi như đi khắp trời nam đất bắc, ta cũng chưa từng để ý"
"Tiểu tử, ngươi hiện tại đã hiểu chưa?"
Phó Nam Thiên hỏi.
"Hiểu cái gì?"
"Ngươi cho rằng ta bị Đình nhỉ xoay như chong chóng, trên thực tế là nàng bị ta xoay như chong chóng."
"Nàng nhiều nhất là được ta liếm chân một ngàn năm, mà ta đã từng liếm chân người mấy ngàn tuổi."
"Hết thảy, đều ở trong lòng bàn tay của ta"
Dịch Phong thiếu chút nữa sụp đổ đạo tâm.
Chắp tay với lão già, vội vã thoát khỏi sân.
Trong lúc rảnh rỗi, dạo chơi một vòng quanh thôn, chuẩn bị tìm mấy người tán gẫu, lại không gặp được ai.
Dịch Phong nhàm chán, đột nhiên nhớ tới chỉ điểm của lão già lúc trước.
Vừa vặn nhàn rỗi, không bằng câu cá giết thời gian, nói không chừng còn có thể làm chút cá nướng, thay đổi khẩu vị.
Càng nghĩ càng thoải mái.
Dịch Phong lấy ra một bộ cần câu, đi thẳng đến hồ ở phía tây thôn.
Không bao lâu sau, liền ngồi một mình bên hồ thả câu.
Xung quanh có gió nhẹ thổi qua, sóng nước lăn tăn nhè nhẹ.
Ngồi xuống bên hồ, Dịch Phong cảm thấy tâm trạng thư giãn hơn nhiều, vứt hết mấy chuyện không cần thiết ra khỏi đầu.
Đối mặt cảnh đẹp như vậy, Dịch Phong thấy thật thoải mái.
Nhịn không được ngâm mấy câu thơ.
"Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp Con thuyền xuôi mái nước song song Thuyền về nước lại sầu trăm ngả Củi lạc cành khô lạc mấy dòng"