Phó Nam Thiên giấu kỹ đắc ý trong lòng, tiếp tục chơi trò tung bom khói.
"Chư vị, ta và tiểu tử kia chỉ là tính tình hợp nhau thôi, nếu không có việc gì khác thì lão phu xin cáo từ."
Mấy người kia cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn Phó Nam Thiên chắp tay rời đi.
Thật giống như bị lời này lừa gạt rồi.
Nhưng bọn hắn quen biết nhau nhiều năm, tính tình của Phó Nam Thiên há có thể giấu diếm được những người này.
Đợi bốn phía không còn khí tức khác.
Mấy người lặng yên đứng đó, mắt lộ ánh sáng!
"Theo lão phu thấy, việc này có chỗ bất thường:
"Không sai, lão già Phó Nam Thiên từ trước đến nay khôn khéo vô cùng, làm sao có thể thu một tên phế vật làm đồ đệ?"
"Theo ta thấy, người trẻ tuổi Dịch Phong kia không chỉ không bình thường, chỉ sợ còn có mặt nào đó cực kì ưu tú, cho nên mới làm Phó Nam Thiên coi trọng như thế, chỉ là không nói ra mà thôi!"
"Không sai, hắn càng như vậy, càng nói rõ Dịch Phong giỏi giang!"
"Vừa vặn chúng ta cũng không có đệ tử, không bằng chúng ta ra tay trước, thừa dịp hắn chưa thu đồ đệ, thu kẻ này xuống dưới trướng, thế nào?"
"ý kiến hay!"
"Vậy chúng ta cứ mặc ai người nấy làm, ai có bản lĩnh thì thu được một người đồ đệ tốt!"
"Được!"
Nói xong, các cao nhân ẩn sĩ đều tự mình rời đi.
Mà lại không biết, sóng gió ngầm trong chuyện thu đồ đã bắt đầu.
Mấy ngày thoáng cái đã qua.
Dịch Phong đã thích ứng với cuộc sống trong thôn, theo thường lệ dậy thật sớm.
Chuẩn bị đi học một ít thao tác nấu nướng đẹp mắt từ lão già, để tương lai bản thân hắn nấu ăn nhất định vừa ngon vừa đẹp mắt.
Lúc hắn đi vào nhà bếp, lại không thấy bóng dáng lão già đâu.
Tại thời điểm Dịch Phong nghi ngờ, trong phòng lại vang lên điệu hát quen thuộc.
"Xuân đi rồi xuân đến, cho nhân gian đầy lưu luyến, viết thư thăm bạn hiền, một lời xin chớ quên..."
Trong thanh âm lộ ra mấy phần thoải mái nhẹ nhàng.
Bộ quần áo phổ thông ngày bình thường đã đổi thành áo bào trường sam, toàn thân trắng như tuyết, áo choàng lụa mỏng xanh.
Cổ nhân nói: Phật dựa vào mạ vàng, người dựa vào y phục.
Lời này thực sự không sai chút nào, chỉ là đổi lại một thân quần áo, lão già hèn mọn đã không chỉ sang chảnh hơn, phong thái còn nâng tầm mấy bậc.
Lão già đang đứng cạo râu trước một cái gương đồng.
Dao cạo nhỏ chuyển động, một bộ râu dê tạo hình tinh xảo xuất hiện.
Lại phối hợp vẻ tươi cười, khí độ cùng dung mạo không chê vào đâu được.
Chắc lúc tuổi còn trẻ, hắn cũng là người đẹp trai nổi tiếng.
Coi như đặt ở kiếp trước, lão già này chỉ cần xuất hiện tại quảng trường, nhất định sẽ làm vô số cô gái rụng trứng, chỉ cần cười một cái cũng trở thành tiêu điểm.
Bất luận minh tinh hay người mẫu nào gặp phải vị này, đều sẽ phải dè chừng!
Lão già thưởng thức hình dáng mình trong gương, soi 360° mấy lần, chỉ là miễn cưỡng cười khẽ.
Tiếp theo cũng không biết lấy đâu ra một cái hộp gỗ nhỏ, thổi đi bụi đất thật dày, tựa như đây là một món đồ cổ, cẩn thận từng li từng tí mở ra.
Hắn lấy ra một chút mảnh gỗ vụn, nghiêm túc ngay ngắn cho vào lư hương đốt lên.
Một mùi hương nhẹ nhàng phiêu tán, làm tâm thần người ta thanh thản khoan khoái.
Phó Nam Thiên lúc này mới thỏa mãn gật đầu một cái.
"Tiểu tử, ngươi thấy hình dáng lão phu bây giờ thế nào?"
Dịch Phong vươn ngón cái, trong mắt càng hiếu kỳ hơn.
"Lão già, ngươi ăn mặc rất đẹp trai, chuẩn bị đi ăn tiệc à?"
Phó Nam Thiên đắc ý liếc nhìn, khóe miệng tươi cười.
"khụ khụ, lão phu có chuyện quan trọng, hôm nay ngươi cứ tự nhiên.
Thôn này cả bốn phía đều có chỗ đáng để dạo chơi, hướng tây có hồ, có thể thả câu chơi thuyền, phía đông có núi, có thể ngắm cảnh đi săn."
"Lão phu hôm nay không rảnh để ý tới ngươi, ngươi du ngoạn bên ngoài đi, không thể quấy rầy đại sự của lão phu!"
Vẻ mặt ngữ khí đặc biệt nghiêm trọng, Dịch Phong phối hợp gật đầu.
"Ừm, đã biết!"
Ai biết được vừa mới đáp ứng, hắn đã bị mời ra khỏi nhà, trước khi ra cửa còn được nhiệt tình chỉ điểm, lại giới thiệu mấy nơi để đi, dặn đi dặn lại trước khi mặt trời lặn thì không thể trở về.
Ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi thôn, Dịch Phong càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Lão già này gần đây thần thần bí bí, sáng nay còn ăn mặc như chú rể sắp cưới, rốt cuộc là muốn làm gì?
Lòng hiếu kỳ to lớn thúc giục, Dịch Phong nhếch miệng cười một tiếng, lập tức quay lại đường về.
Lúc hắn đi đến bên ngoài sân nhỏ quen thuộc, đang chuẩn bị đẩy ra cửa sân đóng chặt.
Trong sân vậy mà truyền ra giọng nữ!
"Chuyện gì?"
Thanh âm kia có chút lạnh lùng, dường như kẻ thù.
"Hắc hắc... Bởi vì hoa hồng nở, nên cố ý mời ngươi tới thưởng thức một phen."
Phó Nam Thiên xoa tay nói, thanh âm kia tràn ngập vẻ không yên lòng, lại có mấy phần nhăn nhó, nghe như thanh niên trẻ đang say đắm mối tình đầu, vô cùng ngây ngô, thanh âm này cùng tuổi tác lão già căn bản là không hợp nhau.