Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1371: Xong đời rồi, lão già này điên rồi.




Cảm thụ được thương thế ở thần hồn, Phó Nam Thiên cũng khó mà chống đỡ, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Hôm nay Cổ Tẩu Lang thực sự quá mức cổ quái, nếu tiếp tục đi vào sâu trong đó, đột nhiên gặp lại mấy tồn tại mạnh mẽ, nói không chừng sẽ nguy hiểm tính mạng.

Bản thân tự mình thử nghiệm sức chiến đấu của tu sĩ thượng cổ, hắn không dám tiếp tục khinh thường.

Quay đầu trầm ngâm mấy hơi, đành phải quay đầu khuyên nhủ, ráng giữ vững mặt mũi của Thánh nhân!

"Tiểu tử, chuyến đi hôm nay dừng tại đây đi, ngày khác lão phu sẽ lại mang ngươi đến đây mở mang tầm mắt, để ngươi thấy được sự đáng sợ của tu sĩ thượng cổ, thuận tiện cũng mở mang kiến thức thủ đoạn chân chính của lão phu!"

Lời nói gắng gượng chống đỡ như vậy đã là cực hạn của Phó Nam Thiên.

Gặp phải chuyện hung ác như vậy, đổi lại người khác, chỉ sợ đạo tâm đã phải dao động, cực ít có người còn dám lần nữa đến đây, nhưng vì thu đồ đệ, hắn đành phải khoác lác như vậy!

Vừa cố nén thương thế, vừa giương cao phong thái cao thủ.

Nhưng Dịch Phong nào có để trong lòng, chỉ là trả lời một câu cho có lệ, ngữ khí cô đơn.

"Haiz, được rồi."

Phó Nam Thiên đang muốn răn dạy đồ đệ tương lai đừng có bi quan chán chường như vậy, thuận tiện biểu lộ trái tim cứng cỏi của mình!

Ai ngờ lại để Dịch Phong lên tiếng trước.

"Nơi này không ổn, tới tới lui lui mấy hồi, ngoại trừ phong cảnh đẹp một chút, cái gì cũng không có, vẫn nên thôi đi thì hơn."

Không ổn?

Lại còn tới tới lui lui mấy hồi? !

Ngươi cảm thấy lời này là tiếng người sao?

Phó Nam Thiên mở to hai mắt, một ngụm máu tươi như muốn dâng lên cổ họng.

Toàn bộ hành trình hắn cẩn thận vô cùng, thật vất vả mới đi được gần nửa đường, kết quả là gặp tàn hồn mạnh đến vô lý, thiếu chút nữa đã mất mạng.

Kết quả là bị tiểu tử này đoạt danh tiếng.

Cái này cũng thôi đi, hắn lại còn nói ra lời khinh miệt, thật giống như Cổ Tẩu Lang chỉ là một nơi ngắm cảnh!

Từ khi Phó Nam Thiên thành danh đến nay, hắn chưa bao giờ cảm thấy buồn bực như thế.

Tại thời điểm hắn liều sống liều chết, người ta lại tràn ngập nhàm chán, ngay cả hào hứng quay lại lần nữa cũng không có.

Vì sao cùng là người mà chỉ số may mắn lại chênh lệch lớn như vậy?

Hai người đều bước vào bí cảnh, một người thiếu chút nữa mất mạng, mặt mũi mất hết, một người lại không việc gì, còn có thể nói ra câu khốn nạn như vậy!

Hết lần này tới lần khác hắn còn không có biện pháp đáp trả, vì chính hắn đã tạo nên chuyến đi tới Cổ Tẩu Lang này.

Phó Nam Thiên thật sự là càng nghĩ càng giận, có loại cảm giác như vừa tự lấy đá đập chân mình, nhìn chằm chằm Dịch Phong cả buổi, không nói được một lời.

Hít một hơi thật sâu, mới đè xuống sự không cam lòng.

"Ừm... Đã như vậy, chúng ta đi về trước đi"

Nói tới đây, Phó Nam Thiên giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt đẹp hơn mấy phần.

"khụ khụ."

"Tiểu tử, cũng không phải ta nói chuyện giật gân, lúc này Cổ Tẩu Lang thực sự là hung hiểm vạn phần, Thánh nhân bước vào cũng khó có thể bình an đi ra, về phần đường ra, cần cao nhân kiến thức rộng rãi mới có thể tìm được, nhất định phải tinh thông âm dương ngũ hành, còn phải...

Phó Nam Thiên lấy đường ra làm lý do, tìm về một ít thể diện, hắn thao thao bất tuyệt, lời nói cũng có rất nhiều chi tiết phóng đại.

Mặc dù không thành công ngăn cơn sóng dữ, so với dự đoán thì mức độ thành công của kế hoạch thấp đi mấy bậc, nhưng hắn vẫn có thể giữ hình tượng cao nhân, chỉ cần mang theo tiểu tử đi ra khỏi Cổ Tẩu Lang, tương lai hắn nhất định sẽ cảm kích mình...

Sắc mặt Phó Nam Thiên dần hòa hoãn, trong mắt cũng có ánh sáng lấp lóe Dịch Phong nâng lên cặp mắt cá chết, bất thình lình nói một câu.

"Ta biết đường ra."

Phó Nam Thiên đang nói chuyện thì câm nín, về tươi cười cũng cứng ở trên mặt.

"Ngươi biết... 2"

Tiếp theo, sắc mặt ông lão này trầm xuống, nghiêm túc nói.

"Ngươi làm sao có thể biết được!"

"Việc này liên quan đến tính mạng, tuyệt đối không thể ăn nói lung tung, lúc này đường ra của Cổ Tẩu Lang ẩn chứa huyền cơ vô thượng, nếu không hiểu được âm dương ngũ hành..."

Dịch Phong căn bản không có tâm trạng nghe hắn lải nhải, nói bằng giọng trầm thấp.

"Trước đó ta đi mấy lần, đã tìm được đường ra rồi."

Đi... Đi mấy lần? !

Phó Nam Thiên ngây ngẩn cả người, thật giống như bị sét đánh!

Lần nữa nhìn Dịch Phong, thấy tiểu tử này không đứt một sợi tóc, kinh nghi vội hỏi!

"Ngươi nói thật sao? !"

Dịch Phong tức giận đáp: "Chuyện này có gì khó đâu, ta đi đi về về ở bên kia chí ít năm sáu lần, còn có thể tìm không thấy lối ra à?"

Ọc ọc...

Phó Nam Thiên rất muốn nói gì đó, lại chỉ có thể nuốt nước bọt.

Nhìn người thanh niên trước mắt bằng ánh mắt nhìn một con quái vật, hắn quả là lần đầu tiên nghe nói, có người có thể đi dạo Cổ Tẩu Lang mấy lần!