Mụ nội nó!
Đây chính là bí cảnh thượng cổ, chiến trường cổ xưa đã mai táng vô số cao thủ tuyệt thết Tiểu tử này vậy mà đi mấy chuyến một cách yên lành, còn thực sự tìm được lối ra, thực là không hợp thói thường.
Phó Nam Thiên bây giờ chỉ muốn chửi ầm lên!
Người với người vì sao chênh lệch lớn như thế! Cho dù là chỉ số may mắn cực cao cũng khó mà làm đợc Đột nhiên, Phó Nam Thiên nổi giận trong bụng, mặt cũng tái đi!
Sớm biết là loại kết quả này, hắn tuyệt đối sẽ không làm cái gì mà kế hoạch lật bài ngửa, hiện tại thì hay rồi, anh danh cả đời bị hủy hết, danh tiếng đáng ra là của mình lại để đồ đệ chiếm lấy, cơ hội ra vẻ sau cùng cũng để lại cho đồ đệ.
Đồ đệ ra vẻ trong toàn bộ hành trình, ngược lại là sư phụ như hắn lại mình đầy bụi đất, vẻ ngoài chật vật, bực bội không có cách nào nói ral Con mẹ nó đến cùng là ai thu ai làm đồ đệ!
Nghiệp chướng!
Cái gì lật bài ngửa thu đồ đệ, thế này còn thu cái rắm!
Khóe miệng Phó Nam Thiên co quắp nửa ngày, không nói được một câu.
Dịch Phong còn tưởng rằng hắn không tin, chân thành an ủi.
"Lão già, lối ra ở thông đạo bên kia, bên chỗ ngươi ta còn chưa xem, hay là ta xem thử chỗ này, rồi chúng ta chọn lối ra gần hơn?"
Phó Nam Thiên bị lời này làm cho tức giận đến mức cắn răng tại chỗ!
Bí cảnh vây chết vô số thiên tài ở trong mắt ngươi lại là sân làm vườn à, còn muốn tìm đường gần hơn.
Ha ha...
Phó Nam Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Dịch Phong, trong lòng thật sự là như có một vạn con lừa chạy qua, hối hận đến phát điên, lúc này trong mắt nổi lên hung ác.
Hung hăng tự tát mặt mình mấy cái!
Dịch Phong chỉ nghe được hai tiếng chát chát, nội tâm đã choáng váng.
Xong đời rồi, lão già đã phát điên!
Hắn không dám tiếp tục dừng lại, mang theo Phó Nam Thiên đi thẳng đến thông đạo bên phải.
Toàn bộ hành trình đi đường rất thuần thục, rốt cục mang theo Phó lão đầu, bước ra khỏi Cổ Tẩu Lang.
Đảo mắt đã qua mấy ngày.
Dưới chân núi, tiếng gà gáy trong xóm vang lên từng đợt, ánh bình minh vừa ló rạng.
Dịch Phong mở mắt đẩy cửa phòng ra, duỗi eo vận động cái cổ nghênh đón một ngày mới.
"Oáp...
Cuối cùng là ngáp một cái, hít vào không khí mới mẻ lúc sáng sớm, toàn thân tràn đầy sức sống.
Trước đó vài ngày hắn vội vàng đi tìm chết, rất ít khi có thể buông lỏng như vậy.
Sáng sớm tắm nắng xong, liền đi dạo xung quanh, rất giống quá khứ nhàn nhã, vừa quen thuộc vừa khiến người ta hoài niệm.
Bất tri bất giác, trong lòng Dịch Phong thấy dễ chịu hơn không ít.
Mỉm cười dò xét.
Thấy cửa đối diện mở rộng, lão già hiển nhiên cũng sớm đã rời giường.
Nhìn chung quanh, mới thấy rõ lão già dồi dào sức khỏe, tựa hồ không có thương thế, cũng không còn điên điên khùng khùng.
Dịch Phong liền yên tâm.
Vừa hoạt động gân cốt, vừa đi loanh quanh trong sân.
Ở đây mấy ngày, hắn cũng dần quen thuộc căn nhà nông dân này, thảnh thơi ngồi cạnh cái bàn đá, vừa thưởng thức hoa cỏ vươn mình trong nắng sớm, vừa nghe các loại động tĩnh trong thôn.
Thân ở trong loại hoàn cảnh này, hết thảy phiền não đều tạm thời biến mất, trong sân có một nụ hoa hồng chớm nở, bề ngoài giống như mặc cho người ta hái lấy.
Nhìn cảnh đẹp, tâm trạng Dịch Phong cũng rất tốt.
Mặc dù lão già này có đôi khi rất quái dị, nhưng vẫn có chút sở thích trang nhở, biết trồng hoa hoa cô cỏ.
Ngửi thấy từng đợt mùi thơm cực kì đặc biệt, Dịch Phong không nhịn được tò mò.
Đang chuẩn bị tiến lên nhìn kỹ, lại có một đợt mùi thơm mê người truyền đến.
Mùi thơm ngát nồng đậm của đồ ăn lập tức liền khiến bụng Dịch Phong không ngừng kháng nghị.
Đi theo mùi thơm, rốt cục phát hiện là Phó Nam Thiên đang nấu nướng trong nhà bếp.
Đứng ở cổng liếc một cái, hai mắt Dịch Phong sững sờ.
Trong phòng bếp, ông lão tóc hoa râm vẫn như cũ, nhìn thế nào cũng giống như loại người sống cẩu thả, thế mà buộc tạp đề, trên tạp đề còn có chút hoa lá cành, nhìn tương đối chuyên nghiệp.
Nhìn vào thật sự có chút ra dáng người nấu ăn của gia đình.
Trang phục đã đã đủ khiến người ta thấy ngoài ý muốn, người bên ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ cười thành tiếng, lão già lại giữ nguyên vẻ mặt tự nhiên, giống như không phát giác được Dịch Phong đến, chỉ là vừa khẽ hát vừa tập trung nấu cơm.
Vẻ hưởng thụ thật giống như rất thích thú.
Chẳng lẽ lão già còn là một đầu bếp?
Hiếu kì thúc đẩy Dịch Phong kiên nhẫn nhìn kỹ.
Chỉ thấy Phó Nam Thiên thao tác nhanh như chớp giật, nồi bát nguyên liệu bay loạn, chưa kịp thấy rõ thì thức ăn đã hoàn thành, đều là thức ăn thuần chay, bày biện cực kì đẹp mắt.
Bất luận tốc độ hay là bề ngoài, đều có thể xưng là hạng nhất.
Chỉ bằng chiêu này, gần như đã vượt qua gần hết đầu bếp thiên hạ.
Dịch Phong thấy mà chép miệng than thở, quả nhiên không thể nhìn bề ngoài một người mà đánh giá họ.