Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1370: Cách biệt một trời một vực (2)




Hắn cũng chưa xâm nhập sâu, càng không làm gì đi quá giới hạn.

Cảm thụ lửa giận cùng sát ý kia, tàn hồn này vô cùng hung hãn, mười vạn năm trôi qua cũng khó mà lắng xuống thù hận, ngược lại chỉ có tăng lên chứ không giảm đi.

Phó Nam Thiên chỉ cảm thấy tình thế quỷ dị, nhưng lại đâm lao phải theo lao!

Tiếng nói của hắn vừa dứt, tàn hồn lại điên cuồng ập đến, thậm chí bùng nổ thiên phú thần thông, vô số đá lớn trăm trượng bắn ra, tựa như cơn mưa rơi không kẽ hở!

Liếc nhìn đống cự thạch ẩn chứa đạo lực, Phó Nam Thiên không dám khinh thường.

Hắn cũng bộc phát thiên phú thần thông, hét to thành tiếng!

"Càn Khôn Chi Đồng!"

Hét to xong, hai mắt đục ngầu của Phó Nam Thiên tỏa ra ánh sáng màu vàng chói sáng, mang theo đạo lực kinh khủng bắn tới, ánh sáng vàng đi tới đâu, đất đá hóa thành tro bụi đến đấy!

Đây là thiên phú thần thông Thánh nhân mới có, cùng một nhịp thở với công pháp tu hành cùng lĩnh ngộ đạo pháp, tới cuối cùng thần thông có thể đạt đến sức mạnh nghiêng trời lệch đất!

Ánh sáng màu vàng va chạm với cơn mưa cự thạch, uy thế kinh khủng vô cùng doạ người, dù là Thánh nhân bình thường ở đây, gặp phải dư chấn cũng đủ để trọng thương.

Thánh nhân bậc cao một khi dùng tới thần thông thì chính là cục diện không chết cũng bị thương.

Phó Nam Thiên tuy rằng tu vi hùng mạnh, còn có máu thịt thần hồn hỗ trợ, nhưng hư ảnh kia cũng cực kỳ khủng bố, tuy là tàn hồn, nhưng tu vi cao đến doạ người, lực lượng đại đạo cuồn cuộn không dứt!

Chỉ duy trì giằng co được mấy hơi thở, Phó Nam Thiên đã bị cự thạch đẩy lui.

Vô số cự thạch còn đang nổ bắn ra, hành lang biển sao rộng ngàn trượng hầu như đã bị chất đây, dí chặt thân thể hắn vào tường!

Thấy tàn hồn suy yếu vô cùng, đã là nỏ mạnh hết đà, mà vẫn có thể điều động đạo lực, Phó Nam Thiên cảm nhận được chênh lệch lớn lao, cũng cảm nhận sâu sắc sức mạnh của tu sĩ thượng cổi Mười vạn năm qua đi, tu tiên của bây giờ căn bản không thể so sánh với ngày xưa.

Nhìn hư ảnh chậm rãi bay tới, ánh mắt Phó Nam Thiên tràn ngập tuyệt vọng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, xem ra bây giờ chính là điểm cuối sinh mạng của hắn...

Đúng lúc này.

Một bóng người xách đao chạy đến, chạy vội qua đống cự thạch, hắn chỉ có thể nhìn thấy một bóng người, tựa hồ có chút quen thuộc.

Phó Nam Thiên không suy nghĩ được nhiều.

Hắn dùng toàn lực truyền âm bằng thần thức!

"Đạo hữu! Tàn hồn kia đã suy yếu vô cùng, một đao, chỉ còn thiếu một đao là tiêu diệt được hắn!"

Khẩn trương nhìn về nơi xa, bóng người cực nhanh kia hành động rất mau lẹ, chớp mắt đã tới trước mặt tàn hồn, vung đao một cái!

"Con mẹ ngươi!"

Một câu này có chút tục tĩu, lại phát ra lửa giận vô tận, sảng khoái không nói nên lời!

Nhìn tàn hồn bị thah đao tiêu diệt, hóa thành bột mịn tiêu tán.

Phó Nam Thiên thở dài nhẹ nhõm, cũng cảm khái vì những biến động xảy ra hôm nay, đang chuẩn bị truyền âm cảm tạ, chỉ thấy người kia chậm rãi quay lại, vẻ mặt u oán!

Nhìn khuôn mặt quen thuộc, Phó Nam Thiên lập tức sững sờ!

"Là tiểu tử ngươi! ?"

Người tới chính là Dịch Phong.

Dịch Phong biểu lộ vẻ mặt nhân sinh không có gì đáng tiếc, hai mắt lờ đờ như con cá chết.

Thu hồi đại đao bốn mươi mét, không nói một lời liền kéo hắn ra khỏi đống đá, tận đến khi hai người đứng đối mặt nhau, Phó Nam Thiên vẫn chưa phản ứng kịp.

Cái kịch bản này không đúng.

Đáng ra phải là Dịch Phong lâm vào nguy cơ, sau đó hắn bộc lộ tài năng chứ, tại sao bây giờ ngược lại là hắn thiếu chút nữa gặp nạn, bị tiểu tử này nắm lấy cơ hội cứu giúp!

Con mẹ nó chứ!

Cúi đầu nhìn toàn thân dính đầy tro bụi của mình, mặt Phó Nam Thiên đỏ lên, tranh thủ thời gian giải thích!

"khụ khụ..."

"Tiểu tử! Ngươi, ngươi không nên hiểu lầm! Lão phu có tu vi rất mạnh, chỉ là nhất thời chủ quan, không nghĩ tới thế gian có thần thông như thế, nên mới bị cự thạch đè xuống, để cho tàn hồn kia may mắn hơi chiếm thượng phong"

"Luận tu vi và thực lực chân chính, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của lão phu!"

"Ngươi vừa vặn chạy đến đúng lúc nên mới chiếm lợi lớn, nếu không phải trước đó lão phu và hắn đại chiến một trạn, khiến hắn tiêu hao chín mươi chín phần trăm đạo lực, bằng vào chút tu vi của ngươi, thậm chí không thể gây tổn thương chút lông chân nào của người ta!"

Mặc dù thân thể đầy bụi đất nhưng vẫn mạnh miệng tới cực điểm.

Nếu dùng mức độ mạnh mồm để luận tu vi, lão già này quả thật là số một số hai.

Nhưng trong lòng Dịch Phong tràn đầy buồn bực, nào có hơi sức để ý hắn chém gió, biết lão già không có việc gì, thế là thuận miệng đáp.

"Ừm"

Phản ứng này quá mức bình thản, vừa nhìn đã biết là căn bản không tin tưởng.

Phó Nam Thiên tức giận đến mức râu ria đều trợn ngược, nhưng hết lần này tới lần khác không có cách nào phản bác, nói là không may cũng tốt, nói là ngoài ý muốn cũng được, tóm lại hắn đã xấu mặt, tuồng kịch diễn xuất này đã hỏng bét rồi.