Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1369: Cách biệt một trời một vực




Nhất là nhìn thấy đằng xa tản ra ánh sáng huyền bí, càng đi càng thấy cảnh vật lộ vẻ thâm thúy, Dịch Phong cũng càng vui mừng.

Nhưng khi hắn không ngừng đi tiếp, từ đầu đến cuối đều không gặp được nguy hiểm gì.

Thật vất vả mới thấy một đoạn đường dài nhìn như âm u, vậy mà căn bản không đụng được nguy hiểm gì.

Một đường tìm kiếm, cũng không nhìn thấy tàn hồn hùng mạnh nào.

dần dần, Dịch Phong có dự cảm không ổn, hào hứng cũng giảm hơn phân nửa, từ hưng phấn ngắm cảnh ban đầu biến thành vội vàng tìm kiếm.

Tập trung tinh thần, tìm các loại nguy hiểm.

Cảnh hành lang tinh hà lui về phía sau cực nhanh, trong đẹp đẽ ẩn chứa uy thế đáng sợ, dù là Thánh nhân thấy được cũng phải sợ hãi than thở.

Dịch Phong lại sớm thấy không có gì mới mẻ, tìm khắp cả Cổ Tẩu Lang, vậy mà từ đầu đến cuối đều không phát hiện cái gì đặc biệt nguy hiểm.

Rốt cục, hắn giống như thấy có cái bóng lóe lên, nhưng đuổi theo lại không còn bóng dáng.

Lại một lần nữa thất vọng, Dịch Phong bực bội trách mắng!

"Cái nơi quái quỷ gì đây, bề ngoài ra vẻ thì hay lắm, truyền thuyết cũng có một đống lớn, kết quả là chỉ có thể đến ngắm cảnh, mê trận đâu? Tàn hồn đáng sợ đâu? !"

Tiếng vang phiêu tán, tinh lộ im ắng không đáp lại.

Trống trải đến mức có chút cô độc, chỉ có lưu tỉnh xẹt qua ngoài hành lang, ngàn vạn năm trôi qua mà vẫn giữ nguyên hình dáng.

Dịch Phong càng căm tức, dứt khoát nhanh chân chạy về nơi tận cùng trước mặt, không có một khắc nào dừng lại, thể phải tìm được nguy hiểm, nếu không sẽ không bỏ qua!

Hành lang tinh hà dài dằng dặc, chỉ có một thanh niên chạy nhanh như tia chớp, đến đâu cũng chỉ là con đường bằng phẳng, vạn vật né tránh, rất nhiều bóng mờ trốn vào nơi hẻo lánh run lẩy bẩy...

So sánh với nhau, thì tình huống tại Cổ Tẩu Lang ở hành lang bên trái lại khác biệt một trời một vực.

Từ lúc tiến vào, Phó Nam Thiên đã toàn lực nâng cao tinh thần, thần thức trải rộng hết sức, tuy nhiên chỉ có thể bao phủ phạm vi trăm trượng, đây đã là cực hạn với tu vi của hắn!

Từng bước một tiến lên, vô cùng cẩn thận.

Tư thế kia so với lúc ban đầu chạy vội vào nhìn tưởng như hai người, mọi cử động rất có phong thái cao thủ, cũng rất chuyên nghiệp!

Tu vi của hắn đã cực kì mạnh mẽ, là Thánh nhân ngũ giai, nếu không phải như thế, Phó Nam Thiên cũng không dám mang theo Dịch Phong bước vào Cổ Tẩu Lang.

Đây là lòng tự tin đến từ thực lực tuyệt đối.

Chỉ là hôm nay tới Cổ Tẩu Lang, Phó Nam Thiên vẫn cực kì thận trọng, nhưng cũng cảm nhận được không ít áp lực, ngẫu nhiên gặp mấy tàn hồn, đều mạnh đến mức có chút không hợp thói thường.

Theo hắn biết, con đường càng đi vào sâu sẽ càng trở nên hung hiểm.

Nửa đoạn đường đầu là tầng ngoài của chiến trường thượng cổ, theo lý thuyết tuyệt đối không thể gặp tàn hồn hùng mạnh mới đúng, dù là ngẫu nhiên gặp gỡ, cấp bậc Thánh nhân đã rất là hiếm thấy.

"Thật là kỳ quái..."

Hồi tưởng đến vừa rồi tiêu diệt hai tàn hồn Thánh nhân, Phó Nam Thiên càng cảm thấy kỳ quặc.

Loại tồn tại bậc này đáng ra không thể vừa tiến vào đã gặp mặt.

Dù nói thế nào cũng phải đi được nửa đường đã chứ. Chẳng lẽ hiện tại Cổ Tẩu Lang có biến đổi nào?

Kinh nghi tiến lên, vẻ mặt Phó Nam Thiên càng thêm nghiêm túc.

Trong lúc mơ hồ, nội tâm hắn dần dần xuất hiện chần chờ, mặc dù không biết trước mắt Cổ Tẩu Lang xảy ra chuyện gì mà có biến hóa lớn như vậy, nhưng hắn đúng là đã có chút hối hận vì đến đây.

Đây là suy nghĩ vì mặt mũi của mình, cũng là cân nhắc vì an toàn của Dịch Phong.

Mình mất mặt ngược lại là việc nhỏ, lỡ như thật sự gặp phải tàn hồn vô cùng mạnh, đến lúc đó hắn cũng chưa chắc có thể tự vệ, chớ nói chỉ là bảo hộ cho đồ đệ tương lai.

Hôm nay Cổ Tẩu Lang thực sự quỷ dị, so với nghe đồn còn kinh khủng hơn nhiều, nếu tiếp tục đi tới đích, cho dù là hắn cũng phải vô cùng cẩn thận!

Đang trầm tư tiến lên, Phó Nam Thiên đột nhiên dừng bước.

Sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, trong tay tỏa ra ánh sáng, toàn thân bộc phát đạo lực đáng sợ!

"Thật sự là sợ chuyện gì thì chuyện đó xảy ra...

Nhìn chằm chằm phía trước, một cái tàn hồn chậm rãi bay tới, nhìn như suy yếu vô cùng, lại tản ra uy thế không kém cỏi hơn hắn chút nào, thậm chí còn mang theo sát ý cùng lửa giận!

Còn chưa giao đấu, hai luồng lực lượng kinh khủng đã va chạm, chấn động đến mức tinh quang xung quanh tiêu tán!

m!

Tiếng nổ vang trời!

Phó Nam Thiên thấy áp lực đại tăng, ánh mắt nghiêm túc!

"Các hạ khi còn sống có tu vi không tầm thường, về sua ngoài ý muốn mà chết tại nơi đây, thật là khiến người ta tiếc nuối, nhưng chúng ta không có thù hận, cần gì ép người quá đáng? !"

Phó Nam Thiên rất không hiểu, vì sao loại tàn hồn hùng mạnh này đang êm đẹp lại xông ra tầng ngoài hành lang!