Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 136: Ngươi xem thử con rùa kia rốt cuộc là cái gì?




Ánh mắt của nàng không kiên nhẫn biến thành tối tăm.

Không phải nàng có tình cảm gì với con người bình thường này, mà là bởi vì trước đó con người ở trong dãy núi có nhiều yêu thú tung hoành mà vẫn bình an vô sự, quả thật là đã mang đến rung động quá lớn cho nàng.

“Đến rồi.”

“Vị tiền bối kia ở trước mặt.”

Lúc này, đằng trước truyền đến giọng nói hưng phấn của Lý Giai Hân.

Nhưng tâm tư của Lý Nhân Hảo lại hoàn toàn không ở trên đó, thậm chí cũng không nhìn hướng bọn họ nói, vẫn quan sát bốn phía như cũ, cố gắng tìm kiếm bóng dáng kia.

Ba người nhảy xuống mặt đất, đi bộ về phía của Dịch Phong.

“Nhân Hảo ngươi phải nhớ kỹ, thực lực của vị tiền bối này ngập trời, nhưng tâm cảnh đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân rồi, thậm chí tự xưng mình là phàm nhân, vì vậy ta và ngươi tuyệt đối đừng xung đột với hắn!” Lý Giai Hân nhắc nhở.

Lúc nói chuyện, ba người đã đến nơi cách chỗ của Dịch Phong không xa.

Mà Dịch Phong cũng đã nhìn thấy ba người, bỏ lục huyền cầm trong tay xuống, mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn bọn họ.

Nhưng tâm tư Lý Nhân Hảo vẫn không tập trung hệt như trước.

Không từ bỏ quan sát xung quanh một lần, có phần không tình nguyện nhìn về hướng Lý Giai Hân nói.

Bỗng nhiên.

Bước đi dưới chân bỗng nhiên run rẩy!

Đồng thời môi hồng cũng hơi nhếch lên, trong đôi mắt to linh hoạt chứa đầy vẻ không thể tin được.

Gương mặt này.

Nét mặt này.

Bóng dáng thân thuộc này…

“Cô, cô cô, đây chính là vị tiền bối người nói ư?”

Lý Nhân Hảo ngây ra rất lâu mới phản ứng lại, không dám tin hỏi.

“Nhân Hảo, ngươi nói gì thế, không được vô lễ.” Lý Giai Hân căng thẳng quát: “Nhanh chóng bái kiến tiên sinh.”

Nhưng Lý Nhân Hảo giống như là không nghe thấy lời của Lý Giai Hân, vẫn không thể tin được chuyện trước mắt này, chưa thể lấy lại tinh thần.

Nàng không thể ngờ được rằng, cao thủ siêu cấp mà Lý Giai Hân và Từ Mặc Trúc nói lại là phàm nhân nàng đụng phải ở trong dãy núi kia.

Nhưng…

Rõ ràng trên người hắn không có chút tu vi nào, tại sao lại là cao thủ siêu cấp chứ?

Ngay lúc đó, Lý Nhân Hảo cảm giác đầu mình cũng ngơ ra rồi!

Mà Lý Giai Hân nhìn thấy Lý Nhân Hảo khác thường, nhón đến gần hỏi: “Nhân Hảo, rốt cuộc ngươi có chuyện gì vậy?”

“Cô cô, có phải các ngươi nhầm rồi không?”

Cuối cùng, Lý Nhân Hồng cắn chặt môi hồng, sắc mặt phức tạp nói: “Hắn thật sự là tiền bối các người nói?”

“Lời này của ngươi là có ý gì?” Bên cạnh, Từ Mặc Trúc đi đến nhíu mày hỏi.

“Hắn là phàm nhân mà ta từng nói với người!” Lý Nhân Hảo nhíu lông mày, giải thích: “Mà bây giờ trong miệng của hai người lại biến thành cao thủ, các ngươi thật sự không nhầm đấy chứ?”

“Cái gì?”

Nghe vậy, Lý Giai Hân và Từ Mặc Trúc lập tức sững sờ tại chỗ.

Cũng không thể ngờ được rằng, tiền bối trong miệng bọn họ nói, vậy mà chính là phàm nhân trong miệng Lý Nhân Hảo nói.

Như vậy cũng trùng hợp quá rồi!

Nhưng bọn họ phản ứng lại ngay lập tức, chắc chắn là khả năng phân biệt của con nhóc Lý Nhân Hảo này không tốt, lúc trước không nhìn ra áp lực đáng sợ của người này.

“Ai da con bé này, sao lại cẩu thả như vậy.” Lý Giai Hân bận dạy dỗ: “Không phải ta và sư tôn ngươi nhìn nhầm người, mà là thực lực của ngươi quá kém, vốn dĩ không nhìn ra trình độ thâm sâu của người này.”

Lý Nhân Hảo nhíu lông mày.

Việc trước mắt này vẫn hơi không đáng tin, cảm giác rất không hợp lý.

Nàng giao thủ với Dịch Phong không phải một lần hai lần, nhìn như nào cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi, tại sao bỗng nhiên biến thành cao thủ rồi?

“Đứa trẻ này, nếu như ngươi không tin, ngươi thấy trên thân cây kia là cái gì không?” Lý Giai Hân liếc mắt ra hiệu rồi nói.

Lý Nhân Hảo hơi nâng cằm lên, nhìn đến trên thân cây.

“Một con rùa, có cái gì không đúng sao?”

Lý Nhân Hảo không bất ngờ, bởi vì con rùa này không phải lần đầu nàng nhìn thấy, lúc trước luôn bị Dịch Phong xách ở trong tay.

“Cô nương ngốc này, tại sao lần này lại không thông minh như vậy, ngươi điều động nguyên khí nhìn kỹ xem, con rùa kia rốt cuộc là cái gì?” Từ Mặc Trúc hận rèn sắt không thành hét lên.

Lý Nhân Hảo nhíu lông mày.

Nàng không tình nguyện điều động nguyên khí trong cơ thể, quanh quẩn ở bốn phía quanh mắt, không cho là đúng nhìn con rùa kia.

Hình như…

Thật sự hơi không bình thường?

Không thể nào, nàng thu lại sự tuỳ ý, nhìn chăm chú qua đó.

Nhìn một cái.

Cuối cùng cũng nhìn rõ nơi sâu xa huyền diệu của con rùa, cả người nàng lập tức ngây ra tại chỗ, trong đầu như bị sét đánh!

“Đó, hóa ra đó là….”

Giọng nói của Lý Nhân Hảo run rẩy.

“Ừm!”

Lý Giai Hân trịnh trọng gật đầu, nói: “Đúng vậy, con rùa mà ngươi vừa nhắc đến chính là Bác Cổ Yêu Hoàng!”

Nghe được lời thừa nhận của Lý Giai Hân, cả người Lý Nhân Hảo run lên.

Lý Nhân Hảo bỗng lùi lại hai bước, bị câu này dọa cho vẫn chưa hoàn hồn.

Lúc trước nàng vẫn luôn khinh thường con rùa đó, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt. Thế nhưng ai mà biết được, con rùa mà thiếu niên kia vẫn luôn dắt theo lại là Bác Cổ Yêu Hoàng! ?

Nàng hít một ngụm khí lạnh.

Hoá ra.

Hắn là kẻ một mình xông vào động phủ của Yêu Hoàng, uy hiếp tính mạng của Yêu Hoàng.

Hoá ra.

Hắn có thể tự mình sống sót trong ngọn núi này, không phải do may mắn, mà những yêu thú hung bạo ở trong núi không hề có chút uy hiếp gì đến hắn.

Bây giờ nghĩ lại, nàng nhận ra, hoá ra nàng đã hiểu ra từ lâu rồi.