Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 135: Theo chúng ta đi gặp người kia...




Nhưng không thể không nói, sự bình tĩnh của hắn dường như ảnh hưởng đến cả tâm cảnh vốn đang hoảng loạn của nàng, khiến lòng nàng trong những trận chiến trước đó đều cảm thấy ung dung hơn nhiều.

Chẳng qua là, người sẽ luôn may mắn tới vậy sao?

Bây giờ, dãy núi đã trở lại vẻ yên ổn, ngươi, có còn sống hay không?

“Nhân Hảo, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường đi!” Lúc này, Lý Giai Hân gấp gáp nói: “Lúc xuống núi, chúng ta có thể nhìn xem vị tiền bối kia còn ở đó hay không, nếu hắn còn ở đó, ta sẽ đưa ngươi đến gặp hắn.”

“Đúng vậy, cao thủ cấp bậc này, gặp một lần thôi cũng cực kỳ có lợi với ngươi!” Từ Mặc Trúc ở bên cạnh cũng vội vàng nói.

Trong khi nói chuyện, hai người liếc mắt nhìn nhau.

Rõ ràng là có mục đích giống nhau.

Nếu lúc gặp gỡ người kia mà người kia lại thấy thuận mắt, cho Lý Nhân Hảo thêm một cơ duyên thì thật sự quá tốt!

“Cô cô, sư tôn, ta biết các ngươi vì muốn ta tốt hơn, nhưng ta không hề quen biết vị cao thủ mà các ngươi nói kia.” Đương nhiên Lý Nhân Hảo cũng nhìn thấu tâm tư của hai người, mang vẻ hơi áy náy nói: “Cho nên ta không muốn quấy rầy người ta, hơn nữa, ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

Nghe vậy, chân mày hai người Lý Giai Nhân lập tức nhíu xuống.

“Nhân Hảo, rốt cuộc có chuyện gì còn quan trọng hơn cả việc gặp vị tiền bối kia chứ?” Từ Mặc Trúc cau mày, nói ra những lời thấm thía: “Ngươi có biết không, nếu như ngươi được vị tiền bối kia yêu thích, hắn tiện tay chỉ điểm là có thể giúp cho ngươi nâng cao tu vi trên con đường tu luyện đầy quanh co này rồi, nếu như hắn ban cho ngươi một vài thứ, cả đời này của ngươi cũng không dùng lợi ích hết đâu!”

“Đúng vậy Nhân Hảo, lúc này, tranh thủ thời gian vị tiền bối kia vẫn còn ở trong núi, theo ta và sư tôn của ngươi đi bái kiến vị tiền bối kia là tốt nhất!” Ở một bên Lý Giai Hân cũng khuyên.

“Ý tốt của cô cô và sư phụ ta xin nhận, nhưng các ngươi cũng biết, từ trước tới nay ta không bao giờ cậy thế người khác, thứ lỗi cho ta tạm thời không thể đáp ứng được.” Lý Nhân Hảo nhíu lông mày, có vẻ hơi lo lắng nói: “Hơn nữa ta thật sự có chuyện quan trọng cần phải làm.”

“Đứa nhỏ này, sao mà ngươi lại cố chấp như vậy chứ?” Lý Giai Hân cau mày, nhẹ giọng dạy dỗ: “Còn nữa, ngươi mau nói cho chúng ta, rốt cuộc là có chuyện gì còn quan trọng hơn cả việc gặp người kia?”

“Ta muốn tìm một người.”

Lý Nhân Hảo nói.

“Người nào?”

Hai người Lý Giai Hân tràn đầy nghi ngờ.

“Một người phàm.”

Lý Nhân Hảo mím chặt đôi môi đỏ mọng.

“Người phàm?”

Suýt chút nữa hai người bị giật mình, vội vàng nói: “Ngươi tìm một người phàm để làm gì?”

“Hắn...”

Đôi môi đỏ mọng của Lý Nhân Hảo khẽ mở, nói khái quát việc tình cờ gặp gỡ bóng người đơn bạc ấy trong dãy núi cho hai người.

“Cho nên, ta muốn tìm hắn.” Lý Nhân Hảo nói.

“Chao ôi, lòng dạ đứa bé này!” Lý Giai Hân lắc đầu nói: “Không nói đến việc sống chết của một phàm nhân không đáng nhắc tới, ngay cả khi như vậy, một người phàm như hắn sao có thể sống sót ở trong núi này mà xuống núi cơ chứ?”

“Vận khí của hắn rất tốt...” Lý Nhân Hảo miễn cưỡng phản bác lại.

“Vận khí tốt?”

“Ha ha...”

Trong mắt Lý Giai Hân không khỏi lộ ra vẻ giễu cợt, dạy dỗ: “Không phải lúc nào vận khí cũng sẽ chiếu cố một người, một người phàm trong dãy núi này chỉ có nguy hiểm mà thôi, ngươi phải nhớ kỹ, kẻ chân chính có thể xoay chuyển trời đất, là kẻ có thực lực ở trong tay.”

“Nhưng, ta tin hắn...”

Lý Nhân Hảo nói, nhưng nói đến đây, nàng lại không còn sức mà nói tiếp.

“Ngươi tin thì có ích gì, ngay cả chính ngươi cũng đã nói không phải sao, ở lần các ngươi tách đó, có vô số Yêu Vương Yêu Linh tụ tập về phía hắn, ngươi cho rằng những Yêu Vương Yêu Linh này sẽ không phát hiện được một người phàm sao?” Lý Giai Hân dạy dỗ.

Nghe vậy, bàn tay cầm kiếm của Lý Nhân Hảo siết chặt lại theo bản năng, thân thể khẽ run nhẹ, con ngươi cũng không khỏi ảm đạm xuống.

Thực ra…

Nàng cũng đã dự đoán như vậy từ sớm rồi.

Chỉ là, nàng muốn xem liệu có kỳ tích xảy ra hay không!

“Đừng có chấp mê bất ngộ nữa, đi, lập tức theo chúng ta đi bái kiến vị tiền bối kia!” Lúc này, Từ Mặc Trúc cứng rắn nói.

Lý Giai Hân ở bên cạnh cũng tỏ thái độ mạnh mẽ cứng rắn.

Hiển nhiên trong mắt họ, sống chết của một người phàm chẳng bằng việc được gặp được vị tiền bối kia, điều đó thật sự còn chẳng đáng nhắc tới.

Huống chi lại còn là một người phàm có lẽ đã trở thành thức ăn của lũ yêu thú rồi nữa chứ?

Mặc dù Lý Nhân Hảo rất không muốn, nhưng dưới sự cứng rắn của Lý Giai Hân và Từ Mặc Trúc, nàng không thể không đi theo hướng mà lúc hai người bọn họ đến.

“Hướng này, hình như là hướng lúc trước hắn ở.”

Thân hình bay vụt qua trên bầu trời của rừng rậm, lông mày của Lý Nhân Hảo hơi giật, hai mắt nhạy bén cũng quét nhìn bốn phía, mong chờ có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Nhưng trong rừng cây xanh um tùm, không lùng bắt được một bóng dáng nào.