Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 134: Chúng ta đã từng gặp người kia!




Hít sâu một hơi, nàng mới bằng lòng chạm đến đoạn hồi ức không muốn nhớ lại này, giải thích cho hai vị trưởng bối: “Mấy ngày trước, ta mang theo đệ tử của Ngự Kiếm tông vào núi chấp hành nhiệm vụ, dọc đường đi chúng ta đều cẩn thận từng li từng tí, ngày thường đụng phải yêu thú cũng đi đường vòng, cho nên từ khi núi tới nay, vẫn luôn không gặp phải nguy hiểm gì.”

“Nhưng vào ngày đó, tam đại Yêu Vương cùng hơn mười Yêu Linh không hề báo trước bao vây tấn công chúng ta, trong lần chiến đấu này, những đệ tử khác của Ngự Kiếm tông đều chết trận, mà ta cũng không địch lại tam đại Yêu Vương, vất vả sử dụng đủ loại át chủ bài mới bảo vệ được một mạng, sau đó thì liều mạng chạy trốn!”

“Nhưng những Yêu Vương này cứ đuổi theo ta không buông, không chỉ phong tỏa khắp dãy núi, hình như còn gọi không ít tiếp viện từ các lãnh địa khác đến.”

Nói đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nhân Hảo còn tràn ngập sự sợ hãi.

Mà hai người Lý Giai Hân ở bên cạnh nghe cũng nhíu chặt mày, qua những lời kể đơn giản của Lý Nhân Hảo, có thể biết được sự hung hiểm trên đường của nàng.

“Không sao đâu Nhân Hảo, không phải có cô cô ở đây rồi sao.” Lý Giai Hân vội vàng đến gần Lý Nhân Hảo, cánh tay dịu dàng ôm lấy nàng đau lòng mà nói: “Không có việc gì không có việc gì, chỉ có điều rốt cuộc ngươi có biết nguyên nhân những yêu thú này đột nhiên bạo động hay không?”

“Là do một người làm ra.”

Lý Nhân Hảo hít sâu một hơi, nói.

“Do người làm ra?”

Từ Mặc Trúc có chút giật mình.

“Đúng vậy, là một người có sức mạnh rất khủng bố!” Giọng điệu Lý Nhân Hảo trịnh trọng nói: “Ta đã sưu hồn một yêu quái nhỏ, căn cứ vào ký ức của tên yêu quái này mà biết được, người khủng bố kia trực tiếp xông vào trong động phủ của Bác Cổ Yêu Hoàng, không chỉ cướp đi một dược liệu quý báu, mà còn bắt vị Bác Cổ Yêu Hoàng này đi, nói là muốn hầm canh uống. Bởi vậy, những yêu quái khác là thủ hạ của Bác Cổ Yêu Hoàng đều giận dữ, ban bố Tuyệt Sát Lệnh tìm kiếm người này, lúc này mới dẫn tới việc yêu thú trong núi bạo loạn!”

Nghe vậy, sắc mặt của Từ Mặc Trúc và Lý Giai Hân bỗng trở nên rất đặc sắc.

Sau đó hai người liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời hướng về phía Lý Nhân Hảo hỏi: “Bác Cổ Yêu Hoàng mà ngươi nói, có phải là một con rùa hay không?”

“Đúng vậy, bản thể của hắn hình như một con rùa gần vạn năm tuổi vậy!” Lý Nhân Hảo gật đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía hai người, kinh ngạc hỏi: “Nhưng mà cô cô, sư tôn, các ngươi làm sao biết được Bác Cổ Yêu Hoàng này là một con rùa?”

“Bởi vì, chúng ta đã từng gặp con rùa kia rồi!”

Mặt hai người lộ vẻ cười khổ liếc nhau, ngay tức khắc trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện.

Người khủng bố trong miệng Lý Nhân Hảo, chỉ sợ cũng là người bọn họ đụng phải ở trên đường, ngay cả tác phong hành sự kiểu muốn hầm canh Yêu Hoàng để uống này, bọn họ chỉ nhìn thấy ở trên người người này!

Mà cái gọi là Bác Cổ Yêu Hoàng, không phải chính là thứ bọn họ đã nhìn thấy, là con rùa bị treo ở trên cây kia sao?

“Hai người đã từng gặp ư?”

Đôi mắt đẹp của Lý Nhân Hảo không thể tin được mà trừng lớn.

Hai người nặng nề gật đầu, lời nói kế tiếp càng khiến cho Lý Nhân Hảo khiếp sợ đến mức bịt kín đôi môi đỏ mọng.

“Chúng ta không chỉ từng gặp con rùa kia, còn gặp được người trong miệng ngươi nữa, một kẻ đáng sợ!”

“Cái gì?”

“Các ngươi lại gặp được người kia ư?” Lý Nhân Hảo kinh ngạc hỏi: “Ta còn tưởng rằng vị kia đã rời đi từ lâu rồi cơ, hóa ra hắn còn ở trong núi, cô cô, sư tôn, hai người thấy thế nào, người kia có thật sự kinh khủng như vậy hay không?”

Nghe vậy, hai người trịnh trọng gật đầu.

Cùng đồng thanh nói: “Còn đáng sợ hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều, núi này vốn dĩ có yêu thú cấp cao, bỗng nhiên biến mất không thấy đâu hết, ngươi biết tại sao không?”

“Vì sao?”

“Là hắn, là hắn hấp dẫn tất cả những yêu thú trên cấp bậc Yêu Linh tới một chỗ, sau đó dùng một lưới bắt hết!”

Lý Nhân Hảo trừng lớn mắt, kinh ngạc thật lâu không nói được một câu nào, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Thì ra là như vậy, từ lúc chạng vạng tối đã bắt đầu, vốn là khắp nơi trong dãy núi này đều có Yêu Linh, đột nhiên không còn xuất hiện, hóa ra là việc do người kia làm.”

“Hơn nữa, mới vừa rồi lúc gặp người kia, hắn còn tặng cho ta cùng sư tôn của ngươi một cơ duyên, cô cô ngươi đã nắm chắc trong tay cơ hội để đột phá Võ Tông rồi đó!” Mặt Lý Giai Hân đầy vui mừng nói.

Lời nói của Lý Gia Hân khiến cho Lý Nhân Hảo cực kỳ kinh ngạc.

Xem ra, quả thật người kia kinh khủng hơn tưởng tượng của nàng nhiều.

“Chúc mừng cô cô.”

“Chúc mừng sư tôn.”

Lý Nhân Hảo cung kính nói, nhưng lúc nàng nói, trong lòng lại không hề bình tĩnh nổi.

Trong đầu nàng chợt nhớ tới một bóng người.

Mặc dù nàng cùng với thân ảnh đơn bạc này chỉ như là bèo nước gặp nhau, nhưng dáng vẻ tự nhiên lộ ra cảm giác không vướng bụi trần mãi không tiêu tán khỏi đầu nàng.

Nhất là hắn ở trong dãy núi yêu thú tung hoành ngang dọc, rõ ràng là một phàm phu tục tử, nhưng dáng vẻ vẫn như cũ không hoảng không loạn, điều này khiến nàng rất thán phục.

Có lẽ phần nhiều là do “nghé con mới sinh không sợ hổ dữ”.