Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1347: Một chỉ tan vỡ




Con chó cùng con rết ngốc còn đang soi mói, không đếm xỉa tới hai tên ma vật.

Nhưng xương khô nửa mặt lại trực tiếp mở miệng hét tol "Cái rắm!"

"Bản tôn tung hoành ngàn vạn năm, chưa từng phải chịu nhục như vậy, hôm nay... !"

Lời này mới vừa ra khỏi miệng.

Hai ma vật trong nháy mắt biến thành bột mịn, biến mất không còn tăm tích giữa thiên địa, giống như chưa hề xuất hiện, ngay cả một tia vết tích cũng không lưu lại.

Con chó lộ vẻ mặt sùng bái nhìn về xương khô duỗi ra một ngón tay.

"Đại ca thật bá đạo! Đại ca vô địch thiên hạ!"

Con rết cùng gấu lớn cũng lộ ra đôi mắt tỏa sáng, không cam lòng lạc hậu mà hò hét trợ uy!

"Đại ca vô địch! Đại ca vô địch!"

Ngoài ý muốn chính là, lần này Lâu Bản Vĩ cũng không có quá nhiều vẻ hưởng thụ.

Chỉ là có chút bực bội, giống như trong lòng không vui vẻ.

"Ỗ đâu ra hai tên rác rưởi này, giữa ban ngày không ngừng kêu gào, không chỉ không tìm được em gái nào, vậy mà còn đụng phải loại mặt hàng này, thật sự là mất hứng..."

Nói tới đây, hắn dùng vẻ mặt thành thật nhìn về phía con chó.

"Không phải ngươi nói con người nơi này có tính cách rất cởi mở sao, những cô gái xinh đẹp cũng rất dễ dãi, tại sao đã một thời gian dài trôi qua mà không thấy một ai, chỉ gặp hai tên ngốc kia?"

"Đại ca, người kia nói nơi này xác thực rất cởi mở, hẳn là địa chỉ chúng ta tới không đúng lắm, hay là cứ đi về phía trước một đoạn nữa đi.." Ngao Khánh lúng túng chà xát chân trước lên đất.

Mấy bóng đen cứ vậy nói thầm, giống như sớm đã quên hai tên ma đầu kia.

Giữa thiên địa khôi phục an bình, như là chưa từng xảy ra điều gì.

Tại ngọn núi cách đó không xa.

Cố Thái Uyên ẩn nấp trong pháp bảo lại chảy mồ hôi đầy trán!

Nhất là nhìn thấy tình huống có bộ xương chỉ dùng một chỉ mà tiêu diệt hai tên ma đầu kia, hắn đã sợ đến mức choáng váng toàn thân, tròng mắt trợn to như quả trứng gà!

May mắn Cố Thái Uyên kịp thời che kín miệng của mình, mới không lên tiếng kinh hô!

Cũng không kịp quan tâm mồ hôi lạnh chảy đầy trán, hắn nhìn xuyên thấu qua khe hở nhìn về nơi xa, đôi mắt tràn ngập kinh hãi, hô hấp cũng biến thành cẩn thận!

Hắn thấy rất rõ ràng!

Hai ma đầu kia tuyệt đối có tu vi là Thánh nhân, mà thân là Ma Tộc, thể chất luôn rất mạnh, Thánh nhân bình thường gặp phải tuyệt đối không có phần thắng.

Nhưng tồn tại kinh khủng như vậy lại bị một chỉ tiêu diệt, ngay cả cát bụi cặn bã cũng không lưu lại!

Con mẹ nói Mình gặp được ai vậy, mạnh đến mức không hợp thói thường!

Chí ít...

Cũng phải là cảnh giới Chân Thánh, hơn nữa còn là loại Thánh nhân tiên thiên tu thành đại đạo thiên địa!

Cố Thái Uyên cả kinh đến mức sắc mặt tái nhợt, so với lúc trước thì cẩn thận hơn gấp mấy lần, loại cấp bậc này quá mạnh, trước mắt khó phân địch ta, tuyệt đối không thể tuỳ tiện tiếp xúc.

Biện pháp tốt nhất chính là yên lặng chờ người này rời đi.

Còn may hắn có bí bảo tổ tiên lưu lại, coi như đối phương tu vi cao hơn, cũng sẽ không phát hiện mình, nếu không hôm nay thật sự là khó dự liệu được sẽ sống hay chết!

Đường đường là một trong những lão tổ của Cố gia, giờ phút này lại vô cùng cẩn thận, tựa như đứa nhỏ mới vào đời, chỉ dám núp ở phía xa nhìn người khác.

Bên cạnh rừng rậm.

Mấy bóng dáng còn đang thương nghị, bày mưu tính kế vì nghiệp lớn tìm gái.

Tại thời điểm mọi người hoài nghi tình báo của Ngao Khánh.

Hư không xuất hiện gợn sóng, một người đàn ông "Quang minh lỗi lạc" không hiểu xuất hiện bằng cách nào, bề ngoài cũng coi như uy nghiêm, chỉ là không mặc quần áo.

Chính là Đan Trần Tử biến mất lúc nãy.

Tại thời khắc nguy nan, có một luồng lực lượng thần bí bao phủ hắn, trong nháy mắt kéo vào một không gian khác, tới giờ mới quay trở lại chỗ này.

Vẻ mặt hắn vẫn tràn ngập kiêng kị, vội vàng tản ra thần thức dò xét bốn phía.

Lúc này mới phát giác không có chút khí tức Ma Tộc nào, ngược lại có thêm mấy sinh vật rất cổ quái.

Hai bên nhìn nhau nửa ngày, một trận gió lạnh thổi qua.

"Xoet..."

Rết lớn chà xát trăm chân lên đất, mở miệng cảm khái.

"Ừm... Xem ra tình báo của nhị ca không có vấn đề, nơi này xác thực rất cởi mở, cởi mở đến mức đã vượt ra khỏi ranh giới cuối cùng của ta."

Mấy kẻ khác liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy cảm khái!

"Mù con mắt của ta rồi!"

"Ngao Khánh! Không nghĩ tới khẩu vị của ngươi lại mặn như vậy, cái này không thể được! Đàn ông là phù du, chỉ có các em gái mới là chân lý cuộc sống!"

Gió càng mạnh hơn, Đan Trần Tử chỉ cảm thấy quanh thân nhẹ nhàng khoan khoái, lúc này mới ý thức được vấn đề, khuôn mặt đỏ ửng, vội vàng lấy ra một bộ quần áo mặc vào.

Đợi mặc quần áo xong, Đan Trần Tử mới phát giác không còn khí tức ma vật.

Đầu tiên là hành lễ với mấy người kia, cố mặt dày lên tiếng thỉnh giáo.