Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1348: Một chỉ tan vỡ (2)




"Chư vị, không biết các ngươi đã từng gặp hai tên Ma Tộc cực kì hùng mạnh chưa?"

Con chó lộ vẻ mặt xấu hổ, hắng giọng rồi trả lời một câu.

"khụ khụ..."

"Bản đại gia chưa từng gặp Ma Tộc nào, chỉ gặp hai tên dòng máu lai tạp dị chủng. Một tên đầu người thân trâu, một tên là xương khô nửa mặt, đều bị đại ca ta dùng một ngón tay đánh chết rồi!"

Lời này mới nói ra, lại đưa tới từng câu nịnh nọt.

Nhìn bộ xương được vây quanh lại lộ vẻ hưởng thụ, không biểu hiện ra chút tu vi nào, xung quanh cũng không còn khí tức Ma Tộc, tựa hồ đúng như lời nói của con chó...

Đan Trần Tử cả kinh trợn to mắt.

Một ngón tay giết hai tên ma vật kia, chuyện này quá bất hợp lý rồi.

Thế gian có người nào đủ sức tùy tiện tiêu diệt ma vật sao? Việc này cần tu vi bực nào? !

Lòng tràn đầy kinh nghi, Đan Trần Tử trải rộng thân thức ra, thật sự không phát hiện được khí tức ma vật, việc này chỉ sợ không giả được.

Vị này nhìn bề ngoài cổ quá kì dị, tu vi lại quá kinh khủng...

Đan Trần Tử nuốt một ngụm nước bọt, cũng không dám có chút thất lễ.

Đè xuống rung động trong lòng cùng cảm giác may mắn, vẻ mặt càng thêm cung kính làm lễ, nói lời cảm tạ: "Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ, tại hạ Đan Trần Tử vô cùng cảm kích!"

Thấy đối phương chân thành tha thiết cảm ơn, mấy tên ngốc đều không có phản ứng gì quá lớn.

Chỉ có Lâu Bản Vĩ là nhìn về phía hắn.

Đan Trần Tử cũng chăm chú chờ đợi chỉ thị của vị cao nhân này.

Ai có thể nghĩ được, đối phương lại hỏi một câu rất kì lạ.

"Ngươi biết chỗ nào có các em gái xinh đẹp không?"

Cái này...

Đan Trần Tử sững sờ ngẩng đầu, vẻ mặt ngoài dự liệu, căn bản không biết nên trả lời như thế nào.

Lâu Bản Vĩ thở dài, duỗi ra xương tay, tiện tay vung lên, đi về phía hư không.

Thoáng qua một cái.

Một bóng người quen thuộc bị hắn thuận tay nắm ra, ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân cứng ngắc, hai tay còn lộ ra hai luồng khe hở, con mắt nhìn sang đám người.

sững sờ mở to hai mắt, chưa hề dám có phản ứng.

Nhìn thật giống như đang chơi trốn tìm.

Nhìn thấy người này.

Trong nháy mắt Đan Trần Tử thấy lửa giận phóng đại, gầm thét tại chỗ!

"Cố Thái Uyên... ! Tên bại hoại nhà ngươi! ! !"

Gầm thét như tiếng sấm nổ vang, Cố Thái Uyên như bị sét đánh!

Đây không phải ảo giác, hắn thật sự bị bắt ra!

Làm sao có thể? !

Hắn rõ ràng đã trốn bên trong bí bảo Cố gia, vậy mà lại bị nhìn thấu một cách tuỳ tiện như vậy, còn bị bắt mà không có lực phản kháng, chuyện này cũng quá kinh khủng rồi!

Cố Thái Uyên bị dọa sợ, bỗng nhiên lập tức nhảy lên!

Nhưng hắn vừa đứng dậy được một nửa.

Đã thấy khuôn mặt của bộ xương khô ở ngay sát trước mặt!

Bộ xương khô rõ ràng là rất bình tĩnh, không thể nhìn ra cảm xúc vui buồn, nhưng chỉ là dò xét cực kì bình thường, mà trong mắt Cố Thái Uyên lại như đối mặt trực tiếp với tử thần!

Chỉ bằng cái nhìn này, toàn thân hắn đã không thể động đậy!

Nhớ lại cảnh tượng một chỉ tiêu diệt hai ma đầu, Cố Thái Uyên bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt!

"Ngươi xem trộm lâu như vậy đã thấy đủ chưa?"

Một câu này trực tiếp làm hắn run rẩy toàn thân!

Quả nhiên trước đó đã sớm bị đối phương cảm giác được, người này tuyệt đối có tu vi đáng sợ, đây là tồn tại không thể đối địch, chỉ sợ muốn chạy cũng không thoát khỏi bàn tay hắn! ! !

Cố Thái Uyên liên tiếp lui về phía sau mấy bước, đường đường là lão tổ Cố gia, vậy mà bị dọa sắp tè ra quần!

Trong mắt đều là hoảng sợ!

Ngay sau đó.

Thánh nhân danh chấn thiên hạ một thời này quỳ xuống đất cầu xin tha thứ không chút do dự!

"Tiền bối! Ta thực sự không có ý mạo phạm, mà ta còn là người tốt, mong tiền bối minh giám, tha cho ta một con đường sống!"

Nhìn Cố Thái Uyên dập đầu như giã tỏi, Đan Trần Tử ngây ngẩn cả người!

Hắn thực lòng không nghĩ tới, lão tổ Cố gia mình từng tôn kính lại là loại người ham sống sợ chết như vậy.

Trầm tư một chút mới hiểu được lúc trước Cố Thái Uyên ẩn nấp ở một bên, nhất định là dùng thủ đoạn của Cố gia, lại không nghĩ rằng thủ đoạn như thế sẽ bị vị tiền bối này tuỳ tiện nhìn thấu!

Loại tu vi này, đã vượt ra khỏi nhận biết của hắn.

Cố Thái Uyên tuy rằng hèn hạ vô liêm sỉ, đối mặt đại nạn nhân tộc lại chỉ lo thân mình, nhưng người này thực sự có kinh nghiệm sống rất phong phú, lúc này dám không để ý đến thân phận mà cầu xin tha thứ...

Hẳn là bởi vì hắn đã tận mắt thấy vị tiền bối này khủng bố cỡ nào.

Một chỉ diệt hai tên ma đầu, không thể làm giả được!

Tu vi của vị đại nhân này đã ở tầng thứ đỉnh cao nhất!

Nghĩ tới đây, Đan Trần Tử càng kính sợ hơn, hắn cúi đầu hành lễ với Lâu Bản Vĩ, tràn ngập cung kính!