Một quyền đánh ra, vạn vật vỡ nát.
Bạch Phiêu Phiêu cùng Tô Tiệp lộ ra kinh ngạc, hoàn toàn bị cảnh tượng kinh khủng làm cho rung động!
Thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, lòng còn sợ hãi, ánh mắt kiêng kị, triệt để rơi vào im lặng!
Dịch Phong lại sững sờ tại chỗ, tư thế vung quyền cũng quên thu hồi, vẻ tươi cười cứng lại ở trên mặt...
Nhìn về bóng người nằm trong hố sâu nơi xa, khóe miệng của hắn bắt đầu giật giật.
Một quyền này của hắn còn chưa dùng sức, tên này sao lại yếu như vậy?
Mình chỉ là giả vờ phối hợp với bầu không khí, kết quả đối phương lại biến mất?
Thế mà ngươi còn oang oang cái mồm gì mà nội tình gia tộc, tuyệt chiêu mạnh nhất của ngươi đâu?
Dịch Phong nghĩ võ đầu cũng không hiểu, hắn chỉ muốn gia tăng một chút áp lực, để tên mặt trắng này ra tay với 120% công lực, không ngờ tới mình đánh đùa một cái, đối phương lại bị hành hạ tả tơi!
Ngươi đang giỡn mặt với ta đó hả? !
Mất công mong đợi cả buổi, kết quả lại tan thành mây khói theo cách này.
Dịch Phong càng nghĩ càng giận, trong mắt tràn ngập vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Thu hồi tư thế, nhanh chân bước lên phía trước, bây giờ hắn chỉ muốn phát tiết lửa giận.
Nhưng khi hắn nhìn xuống hố sâu.
Cố Khuynh Thành đã hoàn toàn thay đổi, răng cửa cũng rơi rụng mất mấy cái, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, đã gần như trong trạng thái hấp hối, đâu còn sự phách lối trước kia!
Hai con ngươi hoàn toàn bị sợ hãi bao trùm, vừa nhìn thấy Dịch Phong đã giống như chuột thấy mèo, toàn thân run rẩy!
"Bản... Ta, ta là trưởng tử Cố gia, ngươi không thể giết ta! Ngươi không thể giết ta!"
Nước mắt cũng đã rơi xuống, rất khó tưởng tượng đây là một vị Thánh nhân, giờ phút này nhìn lại, càng giống như tên ăn mày đáng thương, cả thân và tâm đều từng chịu xung kích kinh khủng!
Lúc trước phách lối bao nhiêu thì bây giờ bi thảm bấy nhiêu.
Nhìn là biết sức chiến đấu của hắn đã rơi xuống số âm, thế thì còn đánh cái rắm.
Bạch Phiêu Phiêu cũng không có vẻ thương hại, hết thảy đều là Cố Khuynh Thành gieo gió gặt bão, nhưng nghe lời kia, nàng cũng nổi lên lo nghĩ, nhỏ giọng nói với Dịch Phong.
"Dịch Phong, Cố gia là thế gia cổ xưa, nội tình thật sự rất thâm hậu..."
Tô Tiệp thì trực tiếp hơn rất nhiều, gật đầu phụ họa.
"Không sai, trong gia tộc của hắn có không ít lão quái vật ẩn thế, nếu ngươi giết tên ngốc này, tương lai tất nhiên không thể an bình, coi như tu vi cao thâm, cũng không chịu được vô số quấy nhiễu"
"Mặc dù cùng là Thánh nhân, hắn vẫn còn kém xa những lão quái vật kia, dù là ngươi, chỉ sợ cũng khó mà đối phó"
cho Dịch Phong.
Dịch Phong cũng lộ ra ánh mắt trầm tư, giống như bị loại nội tình này dọa sợ!
Mấy hơi thở qua đi.
Hắn mới đặt câu hỏi, ngữ khí hết sức nghiêm túc.
"Gia tộc các ngươi thật sự cao minh như thế sao?"
Cố Khuynh Thành sững sờ, trên khuôn mặt hoảng hốt hiện lên vui mừng, vội vàng tiếp lời, gần như đã dùng hết sức lực toàn thân!
"Đó... Đó là đương nhiên! Trong gia tộc ta còn có vài vị lão tổ ghê gớm đến mức Thánh nhân bình thường cũng không xứng xách giày cho hắn, nếu ngươi dám làm gì ta... !"
Còn chưa nói xong, Cố Khuynh Thành đã bị thanh kiếm trước người xuyên qua, hắn vẫn giữ vẻ mặt không thể tin nổi, chậm rãi cúi đầu nhìn, sức sống dần dần trở nên yếu ớt...
Thấy sự kiên quyết của Dịch Phong, tầm mắt Cố Khuynh Thành bắt đầu mơ hồ.
Đến chết hắn cũng không ngờ Dịch Phong thật sự dám giết hắn, tùy tiện cả đời, lần thứ nhất thấy được sự hiểm ác của xã hội thì đã phải trả học phí bằng cả mạng sống!
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Bạch Phiêu Phiêu cùng Tô Tiệp đều kinh ngạc, về mặt nghiêm túc.
Dịch Phong vậy mà giải quyết đối phương gọn gàng dứt khoát như vậy!
Nhưng mà tỉ mỉ nghĩ lại, mặc dù cách làm này của Dịch Phong hơi có chút lỗ mãng, nhưng hình như kết quả này mới hợp lý.
Chí ít, đối với người đạo tâm cứng cỏi như hắn mà nói, giết chóc quả quyết là việc quá bình thường.
Hai nàng đã từng gặp vô số thời khắc nguy hiểm giữa lằn ranh của sống và chết, tự nhiên sẽ hiểu cho hắn.
Đợi Dịch Phong trở về, Bạch Phiêu Phiêu liền kiên định lên tiếng.
"Dịch Phong, đây đã là quyết định của ngươi, ta sẽ một mực ủng hộ ngươi, vô luận tương lai xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng cùng nhau đối mặt!"
Tô Tiệp ôm kiếm gật đầu, hành động rất trượng nghĩa.
"Không sai, cùng tiến cùng lùi!"
Nhìn hai nàng bày ra vẻ kiên quyết, trong lòng Dịch Phong không khỏi nổi lên ấm áp, có câu tình cảm dám chết vì nhau là tình cảm đáng quý nhất, bạn hữu cùng chung chí hướng rất hiếm gặp!
Mặc dù hắn rất ít khi giết người, nhưng tên họ Cố kia quá đáng chết.
Động sát ý với hắn thì cũng không có gì, nhưng muốn dùng bạn bè gia đình để uy hiếp thì không được phép.
Mà gia tộc sau lưng tên kia nghe có vẻ rất trâu bò, đây đúng là hi vọng mới của Dịch Phong.