Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1341: Nhân loại bi hoan cũng không tương thông




Bạch Phiêu Phiêu cùng Tô Tiệp nhỏ giọng nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc, đối với gia tộc cổ xưa sau lưng Cố Khuynh Thành, các nàng đều không dám khinh thường.

Đang chuẩn bị thương nghị cách ứng phó thì Dịch Phong đã dậm chân một cái.

Loại âm thanh kêu gào này đối với Dịch Phong lại là hi vọng lớn lao, nhìn thấy Cố Khuynh Thành bộc phát uy thế kinh khủng, tựa như người điên...

Loại trạng thái này, chắc hẳn sẽ dùng tới tuyệt chiêu mạnh nhất đúng không?

Nhưng van cầu ngươi nhất định đừng làm hỏng thanh danh Thánh nhân của mình!

Dịch Phong vững vàng tiến lên, trong mắt có mấy phần chờ đợi.

Động tác này không chỉ khiến Bạch Phiêu Phiêu cùng Tô Tiệp ngây người, còn làm cho vẻ mặt Cố Khuynh Thành trở nên vô cùng âm trầm!

Chậm rãi vận chuyển đạo lực, Cố Khuynh Thành lộ ra sự chăm chú hiếm thấy!

"Rất tốt! Ngươi quả nhiên có dũng khí!"

"Mấy ngàn năm nay, bản Thánh chưa hề ra tay toàn lực, cũng chưa từng bị ai ép đến tình trạng như thế, nhưng khiến bản Thánh nổi lên sát ý chính là bất hạnh lớn nhất đời này của ngươi!"

"mở to ánh mắt của các ngươi nhìn xem, đây chính là nội tình của Cố gia! ! !"

Dịch Phong chăm chú gật đầu, vẻ chờ mong trong mắt càng đậm.

"Được! Ta đang nhìn đây!"

Cố Khuynh Thành nghe được mà trong mắt run lên, thầm mắng một câu không biết sống chết!

Ngay sau đó, bộc phát đạo vận toàn thân, chậm rãi bay lên không trung, vô số khí tức thiên địa không ngừng hội tụ, khí thế kinh khủng đột nhiên khuếch tán, biển mây cuồn cuộn, không gian chấn động!

Cố Khuynh Thành mặt mũi dữ tợn, trên trán đang không ngừng nổi gân xanh, sau khi hai tay giơ ra, đôi mắt mềm mại của Cố Khuynh Thành lóe ra ánh sáng, tựa như thiên thần!

"Tinh La Kỳ Bố! ! !"

Thanh âm vang vọn trời đất xuất hiện, mượn lực lượng đại đạo hình thành giữa trời, lục tục hóa thành quân cờ, tựa như biển sao hội tụ, chiếu sáng toàn bộ động phủ thánh địa!

Bạch Phiêu Phiêu lộ ra ánh mắt nghiêm trọng, vận chuyển đạo lực quanh thân để ngăn cản.

Tô Tiệp cũng lặng yên cầm kiếm, nhịn không được sợ hãi thán phục!

"Tên này quả nhiên vẫn rất có thiên phú, nhiều năm không chăm chút gia tăng tu vi mà vẫn lĩnh ngộ được kì đạo tới mức này, có thể điều động lực lượng thiên địa, cho dù là ta cũng chưa chắc có thể tuỳ tiện ngăn cản!"

Nghe thấy lời ấy, áp lực trong mắt Bạch Phiêu Phiêu càng đậm, nhìn sang bóng người cô đơn nơi xa, nàng lại không cảm nhận được khẩn trương cùng lo lắng từ chỗ hắn.

Tại thời điểm này, nàng còn nhìn thấy Dịch Phong lộ ra vẻ tươi cười!

Bạch Phiêu Phiêu cả kinh trong lòng, kinh ngạc vì sự vững vàng của hắn, Tô Tiệp cũng đã triệt để cả kinh.

Các nàng không cách nào tưởng tượng được rốt cục hắn mạnh cỡ nào mới sở hữu lòng tin lớn lao tới vậy!

Dịch Phong quả nhiên là thâm tàng bất lộ, tâm cảnh thực sự khiến cho người khác chỉ biết bội phục!

Hai nàng rung động nhìn kỹ, không dám làm gì khác.

Rất nhanh uy thế bao phủ toàn bộ thánh địa, tia sáng chói mắt tỏa ra đầy trời, vô luận cung điện lầu các, hay là sinh linh vạn vật, đều bị uy thế của quân cờ đen trắng đè xuống!

Quan sát hết thảy, Cố Khuynh Thành tràn ngập kiêu ngạo, xem bóng người bên dưới như sâu kiến!

"Đồ vô tri!"

"Ngươi và hai tiện nhân kia chuẩn bị chôn thây nơi này đi! Ta sẽ để cho gia tộc của các ngươi, tất cả những người có liên quan với các ngươi đều phải kêu rên khóc lóc, sau đó gặp lại các ngươi dưới địa ngục! !"

Dịch Phong rốt cục tán thưởng thành tiếng.

"Thật mạnh..."

Đã mạnh như vậy, mình cũng nên phối hợp với bầu không khí, thoáng dùng sức đối phó một chút, nhất định phải ép Cố Khuynh Thành ra tay 120% công lực mới được!

Suy nghĩ như vậy, Dịch Phong giả vờ giả vịt triển khai tư thế, năm ngón tay phải siết lại!

Tư thế kia nhìn như bình thường, ánh mắt Cố Khuynh Thành lộ ra vẻ đùa cợt, thật giống như đang nhìn một đứa bé, tràn ngập xem thường cùng cười nhạo.

"Cam chịu rồi sao? Chỉ cần bản Thánh nghieemt úc, quả nhiên kẻ nào cũng chỉ là sâu kiến..."

Lúc một quyền kia vung ra, nụ cười của Cố Khuynh Thành đã cứng đờ!

Sau khi một quyền kia đánh về phía trước, vẻ mặt Cố Khuynh Thành không ngừng biến ảo, ngắn ngủi trong nháy mắt, sắc mặt của hắn đã tái nhợt!

Trong mắt của hắn.

Sau khi một quyền kia vung ra, giống như đồng thời xuất hiện một cái hư ảnh nắm đấm khổng lồ lướt qua thiên địa, khí thế ngập trời, đám đối mặt với nó, cả trời đất cũng phải hóa thành bột mịn, mặt trời cũng phải điên cuồng tránh né!

Sắc mặt Cố Khuynh Thành trắng bệch, bờ môi cũng bắt đầu phát run, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào!

m!

Bàn cờ trực tiếp tiêu tán, thiên địa tươi sáng, vạn vật trở lại như ban đầu!

Bóng người kêu gào như bị cuồng phong cuốn đi, hết thảy uy thế hóa thành vô hình, nắng sớm lần nữa hạ xuống đại địa, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì!

Ánh bình minh vừa ló rạng, bầu trời trong sáng.

Một quyền!

Bàn cờ được hình thành từ việc điều động lực lượng thiên địa trực tiếp tiêu tán!

Đây là chuyện mà Thánh nhân có thể làm được sao? ! ! !