Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 133: Thật là may mắn!




“Ngươi đã từng thấy cao thủ dưới Võ Thánh có thể tùy tay mà lấy ra hai thần binh thánh phẩm chưa?” Từ Mặc Trúc theo bản năng hỏi.

“Không hề, chưa từng thấy.”

Lý Giai Hân hơi run rẩy đáp, loại này bảo bối có một cái thôi đã là trời ban, huống chi là hai.

“Vậy chẳng lẽ việc này nghĩa là…” Từ Mặc Trúc thấp thỏm mà nói.

Không chờ Từ Mặc Trúc nói xong, Lý Giai Hân liền nói tiếp: “Cao thủ Võ Thánh?”

Âm thanh này vừa phát ra, nội tâm của hai người khẽ run lên.

Cũng thật không ngờ tới, trước đó bọn đoán cảnh giới của Dịch Phong là Võ Tôn lại là sai, thanh niên này, so với tưởng tưởng của bọn họ còn mạnh hơn.

Chẳng qua khi nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Lý Giai Hân cảm thấy vui mừng như điên vậy, cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân đã làm một việc là đưa nhẫn không gian ra.

Vốn dĩ trong lòng nàng còn có chút lo lắng, lấy bảo vật như nhẫn không gian đưa cho một người như Dịch Phong liệu có đáng hay không, nhưng hiện tại xem ra, là hoàn toàn đáng giá!

“Nếu Lý cô nương đã tặng nhẫn này cho ta, vậy ngươi người bạn này Dịch Phong ta đã quyết kết giao rồi.” Dịch Phong mở ra nhẫn trữ vật, trực tiếp đưa toàn bộ thi thể dã thú cất vào, vừa lòng thỏa ý nhìn về phía Lý Giai Hân mà nói.

Nghe vậy, tâm trạng Lý Giai Hân kích động khó có thể bình tĩnh được.

Thứ nàng chờ, chính là những lời này!

Mà Từ Mặc Trúc cũng hướng mắt nhìn về phía Lý Giai Hân, sau khi biết Dịch Phong có thể là cao thủ cấp Võ Thánh, hắn cũng không dám nói việc Lý Giai Hân đưa ra nhẫn là không đáng nữa, ngược lại còn vô cùng hâm mộ.

Hâm mộ Lý gia, lại có thêm một chỗ dựa lớn nữa.

Chẳng qua Từ Mặc Trúc hắn hoàn toàn không có bảo bối như vậy để lấy ra, nếu không hắn cũng muốn lấy dâng lên cho người này.

Có được nhân tình của của một vị cao thủ như vậy, còn trân quý hơn một ít vật ngoài thân nhiều!

Sau khi nói chuyện một hồi lâu, lúc này Từ Mặc Trúc và Lý Giai Hân mới rời đi.

“Chậc chậc, Lý cô nương, chúc mừng Lý gia ngươi!” Trên đường đi, trong lời nói của Từ Mặc Trúc còn lộ ra chút ghen tị, xem ra Lý gia không hổ là Lý gia, lần quyết đoán này không phải là chuyện mà người bình thường có thể bằng được, thảo nào Lý gia bọn họ có thể lớn mạnh như vậy.

Đáng giận hơn chính là Từ Mặc Trúc hắn, trong tay không có lấy một bảo bối!

Hơn nữa cho dù hắn có bảo bối tốt đi chăng nữa, sau khi lấy bảo bối ra, chỉ sợ cũng không có được hiệu quả như vậy!

Đối với lời chúc mừng của Từ Mặc Trúc, Lý Giai Hân cực kỳ hưởng thụ, cũng cảm thấy may mắn vì bản thân đã làm một việc là đưa nhẫn không gian ra, cảm thấy có chút thỏa mãn.

Nếu không quyết đoán như thế, chỉ sợ thật sự sẽ không có hiệu quả tốt như vậy!

“Tốt lắm, tranh thủ thời gian đi tìm người đi!” Lý Giai Hân nói.

“Đúng đúng đúng, suýt chút nữa đã quên mất Lý Nhân Hảo rồi, nàng sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?” Từ Mặc Trúc đột nhiên nhớ ra, kinh sợ toát cả mồ hôi lạnh, đồ đệ bảo bối của mình còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu đấy.

“Chắc có lẽ sẽ không có gì nguy hiểm đâu.” Lý Giai Hân nhíu mày nói: “Ta thấy yêu thú bên trong dãy núi này, từ nhỏ đến lớn, bao gồm cả Yêu Hoàng, đều đã bị người kia dùng để làm mấy món ăn dân dã rồi.”

“Hẳn là vậy rồi.” Lúc này Từ Mặc Trúc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, dãy núi ở vùng lân cận, ngoài một ít yêu quái nhỏ không thể hóa hình, quả thật không nhìn thấy những yêu thú khác, mà những yêu thú nhỏ này, với thực lực của Lý Nhân Hảo, hoàn toàn có thể giải quyết được.

Quả nhiên, không bao lâu, hai người gặp được Lý Nhân Hảo đang ngồi xếp bằng ở chỗ sườn đồi.

“Nhân Hảo!”

Hai người hét lên một tiếng, đi về phía nữ tử đang cầm kiếm ở bên sườn núi.

Lông mày xinh đẹp của nữ tử kia khẽ động, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, đồng thời lúc quay đầu lại nhìn, nàng cũng lập tức đứng thẳng dậy.

“Sư tôn.”

Nàng hành lễ với Từ Mặc Trúc trước tiên, rồi lại vội vàng nhìn về phía Lý Giai Hân nói: “Cô cô, sao người cũng tới đây vậy.”

“Hừ, cháu gái ta gặp phải nguy hiểm, ngươi nói xem, người làm cô cô như ta có thể không tới sao?” Lý Giai Hân tức giận nói, nhưng ánh mắt khi nhìn Lý Nhân Hảo lại toàn là yêu thương.

“Cảm ơn cô cô!” Lý Nhân Hảo nhẹ giọng đáp.

Sau khi nói chuyện sơ qua, Lý Giai Hân mới phát hiện trên người Lý Nhân Hảo có vết thương không hề nhẹ, lập tức cau mày hỏi: “Nhân Hảo, ở trong núi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngươi là một cao thủ cấp Võ Vương, chỉ cần không phải một thân một mình đánh với Yêu Hoàng thì ngươi có tự bảo vệ mình mà, làm sao lại đến tình trạng phải cầu cứu như thế này?”

Nghe vậy, khuôn mặt đang tươi cười của Lý Nhân Hảo lập tức biến sắc, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Đặc biệt là khi nhớ lại những chuyện đã trải qua mấy ngày nay, nhiều lần hiểm nguy trùng trùng, thật không khác gì việc đao kiếm đổ máu.