Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1334: Kiếm Thánh ra tay? Câu còn không được. (2)




Nhìn thấy hai người lâm vào im lặng.

Tô Tiệp nhìn thật lâu, vẫn không nhìn ra tu vi Dịch Phong, lại tỉnh táo lên tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt!

"Cũng chưa chắc là vậy."

"Dịch Phong có thể đỡ một chưởng của ngươi chưa chắc chắn là Thánh nhân"

Lời này làm hai người chú ý, chỉ thấy ánh mắt Tô Tiệp càng thêm nghiêm túc.

"Phiêu Phiêu thức tỉnh không lâu, tuy nói có tu vi Thánh nhân, nhưng gốc rễ chưa ổn, không cách nào phát huy ra thực lực tuyệt đối của Thánh nhân, nếu Bán Thánh nào có một ít thủ đoạn phòng ngự mạnh mẽ thì có thể đỡ được cũng là bình thường, từ điểm này mà nói, Dịch Phong chưa hẳn có tu vi Thánh nhân"

Thì ra là thế.

Nghe được chân tướng bại lộ, Bạch Phiêu Phiêu nghe mà giật mình hiểu ra, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại, thêm chút hồi tưởng, cũng cảm thấy rất có đạo lý.

"Ừm, Tô tỷ tỷ nói cũng có lý.

Đồng thời, trái tìm Bạch Phiêu Phiêu cũng càng thêm kiên định, không do dự như trước đó.

"Đã như vậy, không bằng để Tô tỷ tỷ ngươi ra tay đi, lấy tu vi của ngươi, nhất định có thể giúp Dịch Phong đạt thành thần công"

Tô Tiệp nghe vậy không nói gì, nghiêm túc nhìn về phía Dịch Phong.

Tu vi của nàng quá mạnh, lại lấy kiếm đạo thành thánh, cho dù là Thánh nhân chân chính cũng chưa chắc có thể ngăn cản một chiêu, cái danh xưng Bất Bại Kiếm Thánh này được xây lên từ thực lực, mặc dù cùng là Thánh nhân, chênh lệch cũng cực lớn!

Nàng mà toàn lực ra tay, Dịch Phong hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Bầu không khí đột nhiên nghiêm trọng, hai nàng đều lặng yên nhìn về phía Dịch Phong, về mặt càng thêm trang nghiêm, chờ đợi Dịch Phong trả lời.

Ngoài dự đoán là.

Dịch Phong không có chút áp lực nào, thậm chí ánh mắt lập tức tỏa sáng, giống như tràn đầy chờ mong!

"Thật sao? !"

"Nếu Tô cô nương đồng ý ra tay thì không còn gì tốt hơn!"

Cầu còn không được?

Nghe lời nói của Dịch Phong, Bạch Phiêu Phiêu cùng Tô Tiệp đều chấn động, lặng yên nhìn nhau, trong mắt hai nàng chỉ còn kinh ngạc.

Không chỉ Bạch Phiêu Phiêu càng thêm chấn động, dù là Tô Tiệp vốn tính cách kiệm lời cũng cả kinh lộ vẻ ngạc nhiên.

Đường tu hành dài dằng dặc, dốc sức cả một đời cũng khó thành chính quả, từ người phám, đến Thánh nhân, nếu không thể đạt tới tuyệt đỉnh, cuối cùng đều không thể trốn thoát cái chết vì hết tuổi thọ, đây là số mệnh, cũng là lý do thúc đẩy nhiều người tu tiên, có thể nói tử vong đại biểu cho vô hạn sợ hãi, trước mặt loại tuyệt vọng này, chúng sinh bình đẳng.

Mặc dù có loại người dám vì đại nghĩa mà khẳng khái chịu, nhưng cũng khó mà giữ vững thái độ thong dong.

Trước mắt.

Thanh niên nhìn như bình thường không có gì lạ này lại có thể thoải mái hơn vô số chúng sinh khác, vì truy tìm vô thượng thần công, có thể không để ý sinh tử, chỉ vì bước vào cảnh giới vô thượng kia.

Phải biết loại thần công này không phải có thể thành công trăm phần trăm!

Đạo tâm kiên cường như thế, xưa nay khó tìm!

Trái tim Bạch Phiêu Phiêu đập thình thịch, cảm xúc phức tạp xen lẫn nhau tuôn ra, cho dù Dịch Phong chỉ là Bán Thánh, nhưng giờ phút này biểu hiện của hắn đã lấn át mọi loại thiên tài trên đời, giống như trăng sáng giữa trời cao, bễ nghễ thiên hạ!

Đây chính là người đàn ông nàng vừa ý.

Tô Tiệp thì lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, từ khi mới gặp đến nay, đây là lần thứ nhất nàng nhìn Dịch Phong bằng ánh mắt nghiêm túc như vậy, đợi cho Bạch Phiêu Phiêu lặng yên lui lại, tay trái của Tô Tiệp đặt thánh kiếm trước mặt, tựa như đối mặt với một vị cao thủ tuyệt thết Trong giọng nói lộ vẻ nghiêm trọng, chỉ có kính ý.

"Một kiếm toàn lực của ta, Thánh nhân cũng không dám chống lại. Ngươi, có định đổi ý không?"

Dịch Phong mỉm cười mở miệng, tràn ngập thoải mái!

"Thế thì càng tốt. Làm ơn ra tay toàn lực, tại hạ vô cùng cảm kích"

Quả nhiên, đạo tâm người này cứng cồi vô cùng, đã đạt đến cảnh giới không sợ cái chết, đương thời không ai bằng!

Một lời làm Tô Tiệp ngạc nhiên chấn động.

"Được..."

Tô Tiệp trịnh trọng gật đầu, tay phải nhẹ nhàng nắm chuôi kiếm, chỉ là nhẹ nhàng nắm một cái, thánh kiếm nhiều năm chưa xuất khỏi vỏ phát ra âm thanh âm ì, như tiếng rồng gầm xuyên thấu thiên địa, trong khoảnh khắc vô số tầng mây đứt gãy, ánh trăng không còn ánh sáng!

Một kiếm ra khỏi vỏ, thiên địa im ắng!

Toàn bộ thánh địa bị kiếm ý vô thượng khuếch tán lướt qua. Một kiếm này còn chưa chém ra, đã gần như cắt đứt thiên địa, đối mặt một kiếm này, vô số sao trời đều phải ảm đạm phai mờ!

Trong nháy mắt đó, uy thế vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người, dù Bạch Phiêu Phiêu cũng là Thánh nhân, nhưng nàng chưa từng gặp một kiếm nào khủng bố như vậy, càng chưa từng được tận mắt thấy Tô Tiệp toàn lực ra tay, đứng ngoài quan sát mà đã cảm nhận được áp lực lớn lao, bàn tay nắm chặt lại!