Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1333: Kiếm Thánh ra tay? Câu còn không được.




Nhưng nàng lại không nghĩ tới, Dịch Phong vậy mà bình yên vô sựt Đừng nói là Bạch Phiêu Phiêu, coi như đổi thành bất cứ người nào khác ở đây cũng không thể tin được, một Bán Thánh chịu một chưởng toàn lực của Thánh nhân, vậy mà có thể không dính chút tổn hại nào!

Cái này quá quỷ dị!

Giờ phút này, nhìn Dịch Phong, trong lòng Bạch Phiêu Phiêu vừa vui vẻ, vừa bối rối và không hiểu ra sao cả, trong mắt nàng, Dịch Phong tất nhiên rất ưu tú, không người đàn ông nào khác có thể so sánh, nhưng tu vi rõ ràng chỉ là Bán Thánh, làm sao có thể đón đỡ một chưởng này?

Nàng đã dùng hết toàn lực, cũng quyết tâm vô cùng, theo lý mà nói Dịch Phong nhất định phải chết.

Trừ phi...

Trừ phi Dịch Phong không phải Bán Thánh, mà là Thánh nhân? !

Đột nhiên ý thức được điểm ấy, trong lòng Bạch Phiêu Phiêu chấn động mạnh một cái, cả người đều ngây ra, trái tìm đập thình thịch, hầu như cả kinh nói không nên lời.

Nàng vốn cho rằng, Dịch Phong trong thời gian ngắn trở thành Bán Thánh đã là nhờ thiên phú cực kỳ bất phàm, tất nhiên cũng bỏ ra cố gắng thế gian khó có thể tưởng tượng ra, Bạch Phiêu Phiêu còn vui vẻ thật lâu thay cho hắn.

Cho tới giờ khắc này.

Nàng mới phát hiện, thì ra Dịch Phong vậy mà đã vượt xa khỏi suy nghĩ của nàng, đạt đến cảnh giới Thánh nhân, so với nàng tưởng tượng còn ưu tú hơn, người đàn ông này thực sự cho nàng quá nhiều kinh hỉ, cũng làm cho nàng khó mà ức chế cảm giác kích động cùng vui mừng!

Nhìn thấy bóng người kia dùng tư thế vô địch hiện thân giữa bụi sương mù, giống như trở nên có một phần lạ lẫm, nhưng hình dáng khuôn mặt vẫn quen thuộc như cũ, trong lòng Bạch Phiêu Phiêu không khỏi có mấy phần tự hào.

Người như vậy căn bản không cần nàng bảo hộ, cũng không cần nàng lo lắng thay hắn, thậm chí hắn còn ưu tú hơn mình, mình quả nhiên không nhìn lầm người...

Kinh hỉ lớn lao xen lẫn với cảm động, trong mắt Bạch Phiêu Phiêu lập lòe ánh sáng như sao trời.

Ngay tại lúc đó.

Một chưởng kia khiến cho thiên địa biến sắc, toàn bộ động phủ thánh địa đều bị kinh động, đám người hầu và các thần thú vô cùng kinh hãi e ngại, chấn động không ngừng truyền ra.

Trong sân, gợn sóng hư không gợn sóng mở ra, Tô Tiệp ôm trường kiếm hiện thân.

Trông thấy hết thảy trước mắt, thấy ngoại trừ Bạch Phiêu Phiêu cùng Dịch Phong thì không có người nào nữa, Tô Tiệp thấy khó hiểu, thế là mở miệng hỏi thăm.

"Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Ngươi làm sao lại ra tay trong động phủ của mình?"

Câu hỏi này làm hai người đều giật mình tỉnh lại.

Nhìn thấy bạn tốt không còn bế quan mà đi ra ngoài, trong mắt Bạch Phiêu Phiêu lộ ra áy náy, đồng thời cũng khó nén được kích động cùng vui sướng, nhỏ giọng tiến lên giải thích.

Đồng thời nhìn lại Dịch Phong một cái, thấy Dịch Phong không cự tuyệt, nàng liền kể ra toàn bộ mọi chuyện.

Lúc đầu, vẻ mặt Tô Tiệp vẫn không có gợn sóng, tựa hồ sớm đã hiểu rõ tác phong làm việc của Cố Khuynh Thành, nhưng khi nàng nghe thấy Dịch Phong muốn luyện thần công, tuỳ tiện đón đỡ một chưởng toàn lực của Bạch Phiêu Phiêu mà không bị thương tổn một cọng tóc nào...

Rốt cục, ánh mắt Tô Tiệp nhìn chằm chằm Dịch Phong thật lâu, càng thêm hiếu kì so với trước.

"Không nghĩ tới ngươi có thể đón một chưởng toàn lực của Phiêu Phiêu, chỉ sợ đã là Thánh nhân, xem ra ngươi có kỹ thuật che lấp khí tức, hóa ra ta xem thường ngươi rồi..."

Lời này mới nói ra.

Suy đoán của Bạch Phiêu Phiêu cũng gần như được chứng thực, nhịn không được mắt lộ ý cười, thế gian cố vô số cao thủ và thanh niên tuấn kiệt, nhưng không nhiều người được Tô Tiệp tán thưởng, nghe được câu này không khác gì Dịch Phong đã được công nhận, trong lòng nàng ngọt ngào giống như chính mình đang được khen ngợi.

Dịch Phong lại càng thêm sững sờ.

Cái gì đây?

Ta là Thánh nhân, lại còn che lấp khí tức?

Tại sao ta không biết...

Nhìn vẻ mặt khác nhau của hai cô gái, Dịch Phong thật sự là càng ngày càng mờ mịt, hắn chống đỡ một chưởng của Bạch Phiêu Phiêu đã là chuyện nằm ngoài dự đoán, lúc này lại nghe được mình có tu vi Thánh nhân, Dịch Phong căn bản không hề tin tưởng!

Trước đó hắn chỉ là đoán chừng tu vi của mình, tăng thêm thử độc và người khác xác nhận mới miễn cưỡng tin tưởng mình là Bán Thánh, cho nên gần đây đều tìm Thánh nhân để giúp mình tìm cái chết.

Mặc dù là như thế, con đường tìm chết của hắn cũng cực kì gian nan, nếu bây giờ thật sự là Thánh nhân rồi thì phải tìm người nào mới có thể giết chết mình?

Con mẹ nó thế thì chơi kiểu gì?

Nhíu mày suy tư, Dịch Phong cảm giác toàn thân không khỏe.

"Không thể nào..."

"Sao có thể như vậy?"

Lúc này, Bạch Phiêu Phiêu cũng tỉnh ngộ lại từ vui vẻ, nhớ tới thần công của Dịch Phong, mắt lộ ra một chút tiếc nuối.

"Vậy phải làm sao bây giờ, tu vi của Dịch Phong quá mạnh, chẳng phải là không luyện được thần công, bỏ lõ cơ duyên to lớn sao?"