Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1332: Ta ngả bài (2)




Đang trong thời khắc im lặng, Dịch Phong lại tiếp tục mở miệng.

"Không sao, ngươi chỉ cần dùng hết toàn lực ra tay với ta, còn lại cứ mặc theo ý trời, tin tưởng ta! Chỉ cần có thể làm ta mất mạng, công pháp này liền luyện thành!"

"Sống chết có số, phú quý nhờ trời, ngươi chỉ cần ra tay hết sức là được!"

Trên gương mặt kia toát ra vẻ lạnh nhạt như đã nhìn thấu hồng trần thế gian, lại càng thêm tuấn tú, khí chất phong thái kia trực tiếp khiến Bạch Phiêu Phiêu ngây người.

Sống chết có số, phú quý nhờ trời.

Lời này lộ ra sự trí tuệ và cái nhìn cuộc đời thoải mái, cũng cho nàng dẫn dắt lớn lao, Bạch Phiêu Phiêu tán thưởng tâm cảnh Dịch Phong đồng thời cũng hạ quyết tâm, nếu như thất bại, nàng sẽ theo chân hắn, quyết không phụ tấm lòng thành này!

Nội tâm tin tưởng vững chắc, Bạch Phiêu Phiêu gật đầu đáp ứng.

"Được, ta nhất định ra tay toàn lực!"

Sau khi nói xong.

Trên người Bạch Phiêu Phiêu bộc phát ra áp lực, ngón tay ngọc vung lên, biển hoa tung bay, vô số lực lượng đại đạo trong thiên địa ngưng tụ nơi đây, đạo lực nông đậm hầu như có thể thấy bằng mắt trần, ánh trăng đều bị biển hoa che giấu!

Năm ngón tay phải cũng giơ ra, một chưởng mạnh nhất cuộc đời nàng xuất hiện, uy thế đầy trời trực tiếp cắn nuốt Dịch Phong, trước mặt biển hoa khủng bố, bóng dáng Dịch Phong lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé, chớp mắt liền bị nuốt hết!

Một khắc này.

Trái tim Bạch Phiêu Phiêu giống như vỡ ra, giọt lệ lóe lên nơi khóe mắt, lại cắn chặt răng càng dùng lực mạnh hơn!

Tiếng vang chấn động thiên địa truyền ra, toàn bộ thánh địa đều hoảng sợ, đám thần thú kinh hãi bay tứ tán, giống như đại kiếp phủ xuống thế gian!

Nhìn thấy biển hoa giống như thuỷ triều tản ra bốn phương, trong khoảnh khắc cả khung cảnh trước mắt đều bị san thành bình địa, Bạch Phiêu Phiêu đau thấu tim gan, lạ nhìn chằm chằm đống bụi mù, vừa chờ mong vừa lo lắng, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp.

Tận đến khi bụi mù hơi tản đi, một bóng người vẫn đứng yên tại chỗ.

Âm thanh tự hỏi truyền ra.

"Hả? Tại sao ta không có chuyện gì, cái này...

Nghe thanh âm kia, Bạch Phiêu Phiêu cả kinh, nội tâm thì sững SỜI Bạch Phiêu Phiêu kinh nghi vung tay áo.

Bụi mù bay tứ tán, trong cả vùng phế tích, Dịch Phong vẫn đứng yên tại chỗ, toàn thân không đứt một sợi tóc nào, vẻ mặt thì tràn ngập nghi hoặc và phiền muộn!

Nhìn thấy loại tình cảnh này.

Bạch Phiêu Phiêu cũng cả kinh đến mức đôi mắt đẹp khẽ run, gắt gao nhìn chằm chằm về phía Dịch Phong, không biết phải nói gì cho phải!

Dịch Phong vẫn còn sững sờ mà cúi đầu nhìn kỹ.

Mình giống như không hề chịu chút tổn hại nào, ngoại trừ một chút bụi xám từ không trung phủ xuống thì không sao cả, cảm giác không đau cũng không ngứa, tựa hồ còn rất dễ chịu, giống như có gió xuân thổi qua...

Con mẹ nó chứ!

Dịch Phong hơi nhíu mày, nội tâm khó hiểu vô cùng, mình chỉ là Bán Thánh, vì sao chống đỡ một chưởng toàn lực của Bạch Phiêu Phiêu mà lại không bị tổn hao gì?

Chuyện này quá vô lý!

Chẳng lẽ là vừa rồi Bạch Phiêu Phiêu không dám đánh thật, nên cuối cùng nương tay?

Mang theo cảm giác ngờ vực và không hiểu ra sao cả, Dịch Phong tiếp tục cúi đầu nhìn lại bốn phía, không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái hắn liền ngây ngẩn cả người.

Con mẹ nó chứ!

Khu vực xung quanh mới lúc nãy còn có những kiến trúc thanh nhã, lúc này lại tan hoang hơn cả gặp phải thế chiến thứ hai, ngoại trừ một đống tro tàn ra thì không nhìn thấy điều gì khác, không khác biệt gì với thế giới hoang dã, đâu còn chút vết tích nào cũng những kiến trúc cũ!

Liếc nhìn lại, chỉ có một đám bụi lả tả, hơn phân khu nhà đã bị xóa đi, không có chút dấu vết gì, giống như dùng khăn lau đi vết phấn trên bảng đen!

Kinh khủng đến rợn người!

Không hổ là cảnh giới Thánh nhân, một khi ra tay chính là long trời lở đất, cao thủ Võ Linh vô cùng mạnh mẽ ngày xưa so với Thánh nhân thì chỉ như đứa trẻ 3 tuổi tập nói!

Như vậy mà còn nói là không phải ra tay toàn lực? Đánh chết Dịch Phong cũng không tin!

Nhưng mấu chốt là Dịch Phong vẫn không chết, hắn thậm chí không chịu chút tổn thương nào, cảm thụ được bên tai có gió xanh thổi qua, Dịch Phong hoàn toàn sững sờ, không biết là khâu nào xảy ra vấn đề, kết quả hoàn toàn vượt khỏi dự đoán!

Dịch Phong đã có chút hoài nghi cuộc đời.

Một bên khác, Bạch Phiêu Phiêu thấy Dịch Phong ăn một chưởng của mình mà vẫn không chút tổn hại, thế là cũng kinh ngạc ngây người, kết quả này quá khó tin.

Nàng đã từng tưởng tượng cảnh Dịch Phong sẽ thành công, bị một chưởng này đánh ngã xuống đất không dậy nổi, sau đó đạt được bất tử bất diệt, tu vi tăng mạnh, từ đó vượt qua cửa ải khó trước mắt. Đây là kết quả tốt nhất, tự nhiên cũng có dự đoán xấu hơn, Bạch Phiêu Phiêu thậm chí đã hạ quyết tâm, nếu có chút sai lầm nào thì sẽ theo chân Dịch Phong...