Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 132: Thật sự đáng giá sao?




Đối với nàng mà nói thì, ta cho ngươi cơ duyên, nhưng ngươi thì một chút vật ngoài thân cũng không muốn bỏ ra, vốn định kết một phần thiện duyên, nếu như thế vậy thôi đành bỏ!

Chối tai đến như thế.

Lý Giai Hân đang đắn đo không chắc thì Dịch Phong đã xoay người đi, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác như đã mất đi cái gì đó, dường như có thứ gì không bắt được, trong lòng trong phút chốc trở nên trống trải.

“Tiên sinh khoan đã.”

Vì thế Lý Giai Hân vội vàng hô lên.

“Ừ?”

Dịch Phong xoay người.

Lý Giai Hân cắn môi đỏ, lấy nhẫn không gian trong tay ra, nhẹ giọng nói: “Đây là nhẫn không gian ngươi yêu cầu.”

“Ồ?”

Dịch Phong nghe vậy, trong mắt hơi hơi lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nếu như hắn đoán không sai, đây hẳn là bảo bối mà người tu luyện cất trữ bảo bối thiết yếu mà kiếp trước hắn xem trong tiểu thuyết hoặc là xem trên TV thấy được.

“Kính xin tiền bối nhận lấy.”

Nếu đã quyết định muốn đưa ra, vậy Lý Giai Hân cũng không ngượng ngùng nữa, hai tay cung kính đưa về phía Dịch Phong.

“Được, vậy ta đây đành nhận lấy.”

Dịch Phong cười tủm tỉm nhận lấy, món đồ này thật sự quá cần thiết với hắn, đống thi thể dã thú đó cũng có thể đem xuống núi một cách toàn vẹn, cho nên hắn cũng cũng không khách sáo, hơn nữa hắn quan sát thấy, thứ đồ này mỗi người tu luyện đều có, chắc cũng chẳng phải là món đồ gì quan trọng với bọn họ lắm.

“Tiên sinh, để ta dạy cho ngươi dùng như thế nào.” Lý Giai Hân nói.

Nhưng mà giọng nói của nàng vừa vang lên, Dịch Phong nhanh chóng xua tay nói: “Ta biết.”

“Ngươi biết?”

Ngay lập tức, Lý Giai Hân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Không phải là lấy máu nhận chủ sao?”

Dịch Phong cười nói, hắn đã thấy không ít lần khi sống ở kiếp trước rồi!

Nhưng mà, câu nói vừa nhẹ nhàng vừa hời hợt này của Dịch Phong lại khiến trong lòng Lý Giai Hân sôi trào.

Dù sao ở đại lục Tiên Giang, những bảo bối cất trữ vật không hề nói là lấy máu nhận chủ, trên cơ bản đều dùng khí tức của mình để nhận chủ, nhưng mà người này lại một lời nói toạc ra điểm mấu chốt ở trong đó?

“Hả!”

Thì ra ngươi này không chỉ biết nàng có nhẫn không gian, thậm chí hắn cũng biết cả phương pháp sử dụng nhẫn không gian.

Quả nhiên là nàng không hề suy đoán sai tâm tư của Dịch Phong!

Sau đó dưới ánh mắt của Lý Giai Hân, Dịch Phong đã trực tiếp lấy máu nhận chủ, sử dụng cách này để mở nhẫn không gian ra, trong lòng Dịch Phong cũng tức khắc hiểu rõ.

Nhưng mà, việc này lại khiến Từ Mặc Trúc không thể tin được, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Lý Giai Hân.

“Nhẫn không gian này chính là bảo vật của Lý gia. Vậy mà ngươi, ngươi, ngươi cứ như vậy đưa ra ư?”

Từ Mặc Trúc không thể tin được hỏi.

Sắc mặt của Lý Giai Hân cũng hơi có chút phức tạp, chỉ là nàng vẫn nói: “Có một số thứ khi đã tới thì phải có đủ quyết đoán bắt lấy, hy vọng lúc này đây ta không cược sai!”

“Chao ôi!”

Từ Mặc Trúc thở dài một hơi, nói: “Người này, tuy nói thực lực cường đại, cũng cho hai ta cơ duyên như vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy việc ngươi trực tiếp lấy nhẫn không gian ra vẫn quá đường đột, thậm chí còn có chút không đáng!”

Mí mắt Lý Giai Hân giật giật.

Hiển nhiên, ngoài mặt nhìn nàng có vẻ như quyết đoán, kỳ thật tâm lý cũng có chút lo lắng.

Nàng hơi ngẩng đầu, sắc mặt có chút phức tạp.

Nhưng mà trong lúc nàng ngẩng đầu lên, một thứ gì đó vô ý xuất hiện trong tầm mắt nàng, khiến cho đôi mắt xinh đẹp kia của nàng không tự chủ được mà trừng lớn.

Giờ phút này, nàng nhìn thấy một cái xẻng bằng sắt cắm ngay vũng bùn dưới chân Dịch Phong.

“Cái xẻng này là…”

Lý Giai Hân kìm nén sự hoảng sợ ở trong lòng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái xẻng, căn bản lúc mới đầu quan sát không hề phát hiện ra chỗ thần kỳ của nó, nhưng khi nhìn kỹ mới kinh ngạc phát hiện ra, ở phía trên đó lộ ra khí tức có thể ảnh hưởng đến tinh thần của nàng, đặc biệt là mặt trên còn có một lực đại đạo xuyên qua.

Đây là bảo vật tôn… à không, thánh phẩm ư?

Đồng thời, Từ Mặc Trúc ở bên cũng nhìn thấy một cảnh tượng này, trên mặt cũng tỏ vẻ không thể tin được hệt như thế.

Nếu so sánh thì có lẽ thực lực của hắn thấp hơn Lý Giai Hân một chút, nhưng dù gì hắn cũng là đại trưởng lão của Ngự Kiếm tông, khả năng nhìn đồ cũng không thể thấp hơn được.

Rất rõ ràng hắn cũng nhận ra, cái xẻng nhỏ kia hình như là một bảo bối thánh phẩm.

Nhưng vào lúc này, hai người lại vô ý phát hiện ra một vật phẩm khác.

Đó là một cái lưỡi hái ở trong giỏ trúc cạnh tảng đá, bị vứt tùy ý ở đó, vừa hay để lộ ra một góc bị hai người bắt được.

Hít!

Hai người theo bản năng liếc mắt nhìn nhau một cái.

Họ đều nhìn ra sự chấn động mãnh liệt từ trong ánh mắt của đối phương, vậy mà là một bảo bối có khí tức giống hệt như cái xẻng kia?

Bảo bối thánh phẩm, vậy mà người này có thể tùy tiện lấy ra ư?

Hai người cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.