Bầu trời đầy sao, bóng đêm dần đậm, tỉnh không tựa như bàn cờ, giống như giơ tay có thể chạm đến, làm cho người ta mơ màng vô hạn, ngước đầu nhìn lên0 cảnh đẹp như thế khiến lòng người bùi ngùi mãi không thôi.
Dịch Phong lại dựa vào cửa sổ, vẻ mặt trầm tư buồn bực.
Chỉ vì tình huống của hắn không tốt lắm.
Dịch Phong nghe nói Cố Khuynh Thành cũng ở tạm cung điện nơi này, lại được đối xử như khách quý, dù sao thân phận của hắn cũng không tầm thường.
Cái này khiến Dịch Phong rất vui vẻ.
Nhưng vốn cho rằng có thể kiếm được cơ hội tìm chết, hắn chờ tới nửa đêm chưa ngủ, chờ đợi đối phương ra tay độc ác.
Kết quả là một chút tiếng động cũng không có.
Sự độc ác quyết đoán của ngươi đâu? Tính thù dai của ngươi đâu?
Nếu còn không đến thì người sắt cũng không chịu nổi, bởi vì Dịch Phong đang rất buồn ngủ, thấy vẫn chưa có động tĩnh, trong lòng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ tên Cố Khuynh Thành kia thật sự kiêng kị Bạch Phiêu Phiêu, không dám ra tay ở nơi này?
Nếu thật là vậy thì quá lỗ rồi, uổng công hắn diễn trò vào sáng sớm hôm nay.
Lại hai canh giờ trôi qua.
Dịch Phong chờ đợi càng thêm lo lắng, có loại dự cảm không tốt chút nào, hồi tưởng chuyện hôm nay, loại cảm giác này càng thêm nồng đậm, tên mặt trắng kia mặc dù âm hiểm vô liêm sỉ, nhưng đúng là rất giỏi nhẫn nhịn, có chút phong thái của con cháu nhà đại gia tộc.
Nếu tiếp tục như thế, chỉ sợ sẽ giống như lời Bạch Phiêu Phiêu nói, hắn không dám ra tay ở nơi này.
Không thể để chuyện này xảy ra được!
Nhất định phải thêm một mồi lửa, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này!
Suy nghĩ một hồi, Dịch Phong ngồi xuống trước bàn sách, mài mực nâng bút, hóa thành một thanh niên trẻ tuổi máu dồn lên não, viết ra tất cả lời kịch bản thân có thể nghĩ tới, muốn phách lối bao nhiêu thì phách lối bấy nhiêu.
"Tên họ Cố kia, ngươi chỉ có mỗi khuôn mặt nửa nam nửa nữ mà cũng dám nghĩ tới chuyện chia cắt tình cảm chúng ta sao? Phiêu Phiêu nhà ta cũng không phải loại phụ nữ nông cạn, nói cho ngươi biết, từ thuở nhỏ chúng ta đã quen nhau..."
Nâng bút viết nhanh, Dịch Phong không ngừng suy nghĩ ngôn từ, viết đến mức nổi lên hứng khởi.
"Ta và Phiêu Phiêu là thanh mai trúc mã, sớm đã lập lời thể non hẹn biển, những gì ngươi khoe khoang chỉ giống như thằng hề trong rạp xiếc, tương lai truyền ra ngoài sẽ chỉ khiến thiên hạ chê cười...
"Nhìn ngươi tô son trát cả cân phấn lên mặt như vậy, hoàn toàn không còn chút phong thái đàn ông nào, có giỏi thì bước ra ngoài, chúng ta quyết đấu một trận sống chết ở trong rừng sâu chỗ phía đông biển mây!"
"Ghi chú: Không đến thì ngươi không phải là đàn ông, đồ liệt dương yếu sinh lý!"
"Người tình yêu dấu của Bạch Phiêu Phiêu, Dịch Phong!"
Vừa đọc đã thấy huyết áp tăng cao!
Hạ bút xuống, nhìn thấy chữ viết bằng tay trái méo mó xiêu vẹo, Dịch Phong hài lòng nhẹ nhàng gật đầu.
Sở dĩ khuếch đại mình mối quan hệ của mình cùng Bạch Phiêu Phiêu là vì thu hút thêm thù hận.
Tâm tư của tên mặt trắng kia hắn đã sớm rõ ràng.
Lại thêm câu khiêu khích cuối cùng, chỉ cần Cố Khuynh Thành là người bình thường, huyết áp chắc chắn tăng cao, tuyệt đối sẽ phải ứng chiến!
Chiêu này mặc dù hơi xấu xa, nhưng vì đại kế muốn chết nên đành phải sử dụng.
Huống hồ chuyện này liên quan đến tương lai của bạn tốt Bạch Phiêu Phiêu, đối phó lưu manh dùng chiêu thức âm hiểm là bình thường, nếu có thể thuận lợi chết đi, đạt tới cảnh giới bất tử bất diệt, tiện tay giải quyết phiền toái này, cũng là một chuyện tốt, một công nhiều việc, cớ sao mà không làm!
Bỏ thư khiêu chiến vào phong thư, Dịch Phong bước ra khỏi sân nhỏ, phân phó vài câu với người hầu.
"Ta muốn gửi lá thư này cho Kỳ Thánh Cố Khuynh Thành, cứ nói là Dịch Phong mời hắn dùng trà!"
Người hầu run lên trong lòng, sau đó hành lễ rồi rời đi.
Nhìn thấy hết thảy thuận lợi, Dịch Phong liền hài lòng lộ ra nụ cười, với biểu hiện ghen tuông của tên mặt trắng kia, hắn tuyệt đối sẽ không cự tuyệt lá thư khiêu chiến này, chỉ cần đạt được lời đáp, hai bên gặp mặt, đến lúc đó lại thêm mắm thêm muối, tên mặt trắng kia tuyệt đối sẽ vừa ra tay đã dùng tuyệt chiêu!
Thời gian cấp bách, Dịch Phong lập tức suy nghĩ tất cả lời kịch một lần, bảo đảm chuẩn bị thỏa đáng.
Tại thời điểm hắn đang chuẩn bị.
Người hầu đi về phía đại điện chỗ Cố Khuynh Thành, trên đường lại hơi có chút để tâm, lặng lẽ mở thư ra liếc một cái, người hầu dám làm như vậy, tự nhiên là bởi vì hôm nay chủ nhân Bạch Phiêu Phiêu phân phó, sau này muốn phải để ý Dịch Phong, không được phép chủ quan chút nào.
Vừa xem một lát, hắn đã cả kinh tới mức trợn lớn mắt.
Xảy ra chuyện lớn rồi!
Người hầu đang muốn đi bẩm báo Bạch Hoàng, lại bị Cố Khuynh Thành đang đi giải sầu gặp được!
"Có chuyện gì?"
Người hầu tự nhiên không dám nói lời thật, chuẩn bị lấy cớ qua loa rời đi.