Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1326: Vì mình, hắn lại dám liều mạng




"Dịch Phong, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, ta đã truyền tin cho Cố Khuynh Thành, hẳn là hắn sẽ không dám làm gì, chỉ cần ngươi ở động phủ của ta, tất sẽ bình yên vô sự."

"Cùng lắm là ngươi dọn tới đây sống lâu dài...

Nói xong lời này, thanh âm Bạch Phiêu Phiêu càng ngày càng thấp, trên khuôn mặt hiện lên ửng hồng.

Tuy rằng nàng biết Cố Khuynh Thành vô cùng mạnh mẽ âm hiểm, nhưng nàng cũng có tuyệt chiêu của mình, cũng không sợ hãi đối phương, nếu có biến động, chỉ cần Dịch Phong ở động phủ của mình, bảo vệ tốt cho hắn không phải vấn đề gì lớn.

Dù sao Cố Khuynh Thành thật sự quá khó giải quyết, hai người ở chung cũng là hành động bất đắc dĩ, việc này cho dù tương lai truyền ra ngoài, cũng sẽ không có người chỉ trích, Dịch Phong cũng sẽ đồng ý.

Nhưng nói ra miệng, Bạch Phiêu Phiêu lại có chút ngượng ngùng, giống như thổ lộ tình cảm, đôi mắt có chút bối rối, nhất thời không biết tiếp tục nói như thế nào.

Tiếp theo là thời gian im lặng ngắn ngủi, ấp ủ một bầu không khí kì lạ.

Dịch Phong cũng cảm động trong lòng.

Biết rõ đối phương rất âm hiểm, Bạch Phiêu Phiêu còn hết lần này đến lần khác bảo vệ hắn, thậm chí chịu để cho hắn ở lại chỗ này, có câu hoạn nạn mới thấy chân tình, lời này thật sự là không sai chút nào, lúc này hắn đã nhìn rõ Bạch Phiêu Phiêu, cô gái này thật sự rất trượng nghĩa.

Một người bạn xứng đáng để kết giao sâu đậm!

Thế nhưng tên mặt trắng kia quá nguy hiểm, trước mắt cũng có ý đồ xấu với Bạch Phiêu Phiêu, hắn há có thể khoanh tay đứng nhìn? về phần vì sống sót mà trốn sau lưng phụ nữ càng là chuyện tuyệt đối không thể!

Không phải vì muốn chết, mà là vì nhiệt huyết đàn ông!

Dịch Phong đập bàn tại chỗ đứng lên!

"Hừ?

"Cho dù tu vi của hắn cao cường thì đã sao? Người này ác độc thành tính, ai gặp cũng muốn giết, tránh né không phải hành vi của đại trượng phu ?

"Mặc dù ngươi đã khuyên bảo hết lời, nhưng thứ lỗi ta không làm theo được, ngươi đối xử chân thành tha thiết với ta như thế, ta đều cảm thấy được, bây giờ sao có thể trốn ở phía sau lưng ngươi? Nếu bây giờ ta hành xử hèn nhát, sau này ta cũng không còn mặt mũi gì gặp lại ngươi nữa!"

Nổi giận đùng đùng nói một phen dõng dạc!

Bạch Phiêu Phiêu nghe được mà ngây người.

Kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn thanh niên có vẻ mặt kiên quyết kia, tựa hồ đã hạ quyết tâm, lời khuyên giải của mình không có tác dụng, Bạch Phiêu Phiêu cảm thấy khẽ run.

Ngàn vạn lời nói đều bị kẹt trong họng!

Vì phân tích lợi hại, cô đã kể cho Dịch Phong hết thảy, thậm chí còn nói ra sự kiện bí ẩn của các Thánh nhân, sự mạnh mẽ của Cố Khuynh Thành, Dịch Phong nhất định đã nghe rõ ràng.

Ổ trước mặt loại người tàn nhẫn này, tất cả mọi người đều né tránh, cho dù giờ phút này Dịch Phong bị tình thế ép buộc mà nhẫn nhịn thì nàng cũng sẽ không để ý, thậm chí sẽ bảo vệ hắn chu toàn, theo nàng thấy, đây là lựa chọn tốt nhất, cũng là chuyện thường tình của con người.

Hoàn toàn không thể tưởng tượng được...

Đối mặt với Thánh nhân, Dịch Phong mới chỉ là bán thánh lại không hề sợ hãi, thậm chí nói thẳng muốn đứng ra vì mình!

Từ vẻ mặt kiên quyết của hắn, Bạch Phiêu Phiêu đã cảm nhận được tình cảm mà sinh tử cũng không thể ngăn cản, là cái khẳng khái của nam nhi, tan xương nát thịt cũng quyết không thay đổi.

Đây mới là đàn ông đích thực.

Thế gian có vô số thanh niên tuấn kiệt, nhưng cho dù là thánh nhân cũng phải kiêng kị Cố Khuynh Thành, mấy ai có thể làm việc kiên quyết dũng cảm như Dịch Phong?

Vì mình, hắn lại dám liều mạng!

Mắt xanh của Bạch Phiêu Phiêu dần nổi lên sương mù, nhưng không lên tiếng, cứ như vậy nhìn Dịch Phong, ghi nhớ khoảnh khắc này ở trong lòng, ngàn vạn lời nói chỉ hóa thành tình cảm thắm thiết nhất.

"Hả...

Dịch Phong nhìn thấy Bạch Phiêu Phiêu bị mình thuyết phục, rốt cục mới an tâm ngồi xuống, nói tới mức miệng khô khốc, thế là nâng trà lên uống một hơi cạn sạch, thống khoái và chờ mong đến mức nói không nên lời.

"Trà này không tệ, ngươi đối xử với ta thật tốt, chúng ta không nói những chuyện mất hứng thú này nữa, uống trà đi"

Tâm ý bị phát hiện, khuôn mặt Bạch Phiêu Phiêu lặng yên đỏ hồng, vừa dịu dàng rót trà, vừa ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, hai người ăn ý yên lặng, mặc cho mưa gió sắp tới, đình nghỉ mát vẫn bình yên như không có chuyện gì xảy ra.

Bốn mắt nhìn nhau tóe lửa tình.

Liếc mắt một cái còn hơn ngàn vạn năm tháng.

Bạch Phiêu Phiêu phiêu cười tươi như hoa, trong lòng cũng âm thầm quyết định.vô luận tương lai nguy hiểm cỡ nào, nàng đều sẽ toàn lực ngăn cản, tuyệt đối không để cho người đàn ông chịu đứng ra vì mình bị tổn thương một sợi lông chân.

Nước trà rơi vào bụng, để lại vị ngọt nơi cuống họng...