Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1328: Như vậy mà huyết áp còn không tăng cao? (2)




Nhưng Cố Khuynh Thành thân là Thánh nhân, uy thế không phải người bình thường có thể chống đỡ, người hầu mới chỉ là Chứng Đạo cảnh, trực tiếp bị làm cho đứng cứng ngắc tại chỗ, cố sức lắm mới miễn cưỡng ổn định tâm thần, qua loa vài câu, tưởng không lộ ra sơ hở.

Nhưng trên thực tế, phong thư đã bị Cố Khuynh Thành nhìn thấy.

"Gửi tới Kỳ Thánh Cố Khuynh Thành!"

Vừa nhìn thấy tên mình, Cố Khuynh Thành tiện tay vung lên, lá thư lướt nhẹ về phía mình.

mở ra đọc.

Sắc mặt Cố Khuynh Thành âm trầm tới cực điểm, lá thư trong nháy mắt biến thành bột mịn biến mất khỏi thế gian, bóng người cũng chui vào hư không!

Thấy thế.

Người hầu đã biết xảy ra chuyện lớn, dùng tốc độ nhanh nhất tiến về chỗ ở của Bạch Hoàng!

"Bạch Hoàng đại nhân! Bạch Hoàng đại nhân!"

Bạch Phiêu Phiêu đang nghiêm túc hồi tưởng chuyện hôm nay, chuẩn bị tìm lý do để Cố Khuynh Thành biết khó mà lui, đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng la hét, không khỏi hơi nhíu mày.

Từ khi nàng thành thánh đến nay, ngoại trừ Cố Khuynh Thành thường xuyên muốn bái phỏng, động phủ chưa từng có chuyện gì, hôm nay người hầu lại vội vã như vậy, dự cảm không ổn xông lên đầu...

Bạch Phiêu Phiêu lập tức trầm giọng triệu kiến, nghe được người hầu kể lại, đầu tiên là ngây người, sau đó khuôn mặt cả kinh biến sắc.

Thanh mai trúc mã, đánh một trận sống chết? !

Chỉ là nghe cách dùng từ kịch liệt này, Bạch Phiêu Phiêu đã thấy trái tìm muốn nhảy lên cổ họng! Vốn nàng đã bị dũng khí và sự chân thành của Dịch Phong làm cho động lòng, còn muốn tự mình giải quyết việc này, không muốn để Dịch Phong gánh chịu phiền phức.

Không nghĩ tới Dịch Phong lại làm như vậy, thậm chí hành động trước một bước, chỉ bằng tu vi Bán Thánh mà muốn đánh một trận với Kỳ Thánh Cố Khuynh Thành!

Loại dũng khí này đã vượt qua vô số người đàn ông khác, triệt để khiến Bạch Phiêu Phiêu cảm động, đời này có thể gặp được Dịch Phong, trải qua khó khăn trắc trở rồi lần nữa trùng phùng, thật sự là duyên phận từ trời ban xuống.

Nàng tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện gì, cho dù là gia tộc Kỳ Thánh nhúng tay vào! Dịch Phong có thể vì nàng mà không để ý sinh tử, nàng há có thể phụ lòng phần tình cảm sâu đậm này!

Đôi mắt Bạch Phiêu Phiêu càng thêm kiên quyết, đạo vận lưu chuyển quanh thân!

"Việc này không được nói với bất kỳ người nào!"

Uy thế bộc phát, làm người hầu cả kinh liên tục cúi đầu!

Sau đó, suy nghĩ của Bạch Phiêu Phiêu vận chuyển, trong sân xuất hiện một bóng người, mắt lộ ra vẻ chấn động, lại vội vội vàng vàng chạy đến hành lễ!

"Tiểu thư, không biết có chuyện gì gấp vậy, ta còn đang bế quan, vừa bước vào cảnh giới Bán Thánh chưa kịp củng cố..."

Không đợi người kia giải thích, Bạch Phiêu Phiêu đã đứng dậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng!

"Bây giờ quyển trục trận pháp mạnh nhất trong động phủ là cái gì?"

Trong mắt ông lão lộ vẻ sững sờ, nhưng vẫn đáp lại cụ thể.

"Khởi bẩm tiểu thư, trận pháp mạnh nhất hiện tại lẽ ra là Đại Hoang Thất Tuyệt Trận, trận này truyền lại từ thời thượng cổ, chính là hung trận Thánh phẩm đỉnh cấp, quyển trục phong ấn trong kho phúc địa bảo khố, không thể tùy tiện sử dụng, một khi dùng tới trận này, Thánh nhân cũng khó lòng thoát khỏi vây khốn trong thời gian ngắn...

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Bạch Phiêu Phiêu trở nên nghiêm túc:

"Lấy quyển trục ra khỏi bảo khố đi"

Ông lão ngạc nhiên.

Đại Hoang Thất Tuyệt Trận có uy lực kinh khủng, lại là quyển trục phong ấn, chỉ có thể sử dụng một lần, vô cùng quý giá!

Vì sao phải đột nhiên sử dụng, qua loa như vậy sao?

Ông lão kinh ngạc, còn muốn mở miệng hỏi tiếp, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của Bạch Hoàng, hắn đành phải ứng hóa thành một luồng ánh sáng rời đi, một lát sau đem quyển trục tới, tự tay giao lên.

Nhìn Bạch Hoàng lấy đi quyển trục, xé rách hư không rời đi.

Ông lão ngây ra!

Trận pháp thượng cổ sẽ chỉ sử dụng trong trận chiến giữa Thánh nhân với nhau.

Đến cùng là xảy ra chuyện lớn gì, mà Bạch Hoàng phải vội vàng như thế, thậm chí vận dụng tới nó, chẳng lẽ sắp xảy ra đại nạn ngập trời... ?

Biển mây bị ánh trăng chiếu sáng.

Phía đông động phủ Bạch Hoàng có rừng rậm ẩn hiện, sương mù bốc lên, ánh trăng phủ xuống, có thể nói là tiên cảnh tuyệt mỹ trên đời.

Cố Khuynh Thành chắp tay chờ đợi đã lâu, trên khuôn mặt có vẻ vội vàng, lửa giận trong lòng dần tăng cao, gần như sát tâm đã khó bình tình xuống.

Đúng vào thời khắc này.

Không gian bốn phía nổi lên gợn sóng, giống như Thánh nhân sắp tới!

Cố Khuynh Thành mở mắt ra, nhìn hư không mở ra trước mắt, trong mắt lóe lên một tia ngoài ý muốn, sau đó khinh thường và lửa giận không ngừng đan xen, sát ý đạt tới đỉnh cao, coi như người kia che giấu tu vi, cũng chú định phải chết!

Thánh nhân bình thường cũng không là gì trong mắt hắn!

Nhưng khi nhìn thấy một bộ váy trắng bước ra, người mình mong nhớ ngày đêm đứng ở trước mắt, Cố Khuynh Thành trợn to mắt, về ngoài ý muốn càng đậm, sau đó nở nụ cười, lộ ra ánh mắt tự tin nhìn thấu hết thảy.