Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1325: Rốt cục là vì sao coi trọng hắn? (2)




Không hiểu? !

Tô Tiệp nghe mà sững sờ, trước giờ chưa từng có chuyện gì làm khó được nàng, nhưng bây giờ nàng thật sự giống như lọt vào sương mù...

Nhất thời không biết phản bác như thế nào.

Nhìn Bạch Phiêu Phiêu một mình đi đến bên cạnh cái bàn đá, mài mực nâng bút, tựa như một người phàm Không bao lâu sau.

Chữ viết đẹp đẽ xuất hiện trên giấy, trong mắt lộ ra ý cười.

"Có lòng tìm tiên hỏi trường sinh, tiên cảnh biển mây ngay trước mặt. Tiên cảnh thần sơn đón đạo hữu, giấc mộng chiêm bao giữa phố phường."

Nhìn dáng vẻ này.

Tô Tiệp hơi nhíu mày.

Chẳng lẽ thật sự tẩu hỏa nhập ma rồi?

Âm thầm dò xét, nàng lại phát hiện bạn tốt hết thảy bình thường, từng tia từng tia đạo vận tản ra thậm chí càng thêm nồng hậu dày đặc, gần như sắp đuổi kịp chính mình.

Tô Tiệp ngây người tại chỗ.

Triệt để sững sờ.

Trầm ngâm một lát.

Bất Bại Kiếm Thánh cứ thế rời đi, muốn khổ tu trong tĩnh thất khổ...

Bạch Phiêu Phiêu lộ ra vẻ ưu phiền, nói xong liền truyền thần niệm vào trong ngọc giản, sau đó nhìn về phía Dịch Phong, cũng phát giác được mình có chút quá gấp gáp.

Vội vàng giải thích.

"Dịch Phong, ta cũng không phải là có ý trách ngươi, chỉ là ngươi đắc tội người này sẽ rất dễ gặp nguy hiểm..."

Thần thái vội vàng, ngữ khí uyển chuyển.

Dịch Phong vừa nhìn liền biết, Bạch Phiêu Phiêu chỉ là lo lắng cho mình, cũng không phải để ý đến suy nghĩ của tên mặt trắng kia, nhìn thấy Bạch Phiêu Phiêu khẩn trương như vậy, hắn cũng tỏ mò.

"Thật sự hung hiểm như vậy sao?"

Bạch Phiêu Phiêu nghe vậy gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần.

"Người này tên là Cố Khuynh Thành, lấy cờ nhập đạo, là người thủ đoạn tàn nhẫn, bước vào cảnh giới Thánh nhân đã mấy ngàn năm, tu vi cao thâm khó lường, lại xuất thân từ gia tộc cổ xưa, thiên phú phi phàm, nội tình người thường không thể sánh được, nếu không phải bình thường thích trêu hoa ghẹo nguyệt thì chỉ sợ tu vi sẽ càng mạnh hơn."

"Mặc dù Cố Khuynh Thành không có thanh danh tốt, không chăm chỉ tu luyện, thì cũng là thiên tài hiếm gặp mấy ngàn năm qua, một thân tu vi khủng bố phi thường, ngay cả một số tiền bối cũng tự than không bằng, mỗi lần nói tới hắn đều ra vẻ tiếc hận, ngoại trừ Tô Tiệp thì ít ai có thể đấu lại hắn."

Dịch Phong nghe mà sửng sốt.

Thật sự là không nghĩ tới, một tên mặt trắng thế mà có thể mạnh như vậy, gần như có thể cân sắc ngang tài với Kiếm Thánh, nhưng cũng đúng, không có vốn liếng thì đâu thể kiêu ngạo như vậy, sớm đã bị người khác đánh chết, nhiều lúc ngay cả Bạch Phiêu Phiêu cũng phải nể mặt hắn, chuyện này không thể dựa vào bôi son trát phấn mà làm được.

Nếu thật sự lời này không sai, vậy hắn quả là người tốt, lần lôi kéo thù hận này mình cũng không uổng công, cuộc đời lại có hy vọng.

Lúc này, Bạch Phiêu Phiêu tiếp tục nói: "Nghe đồn một ngàn năm trước có một vị tân thánh dung mạo xuất chúng, Cố Khuynh Thành mấy lần bái phỏng mà bị cự tuyệt, trong cơn giận dữ xông vào động phủ tân thánh, cho dù có ba vị Thánh nhân tương trợ, bốn người hợp sức cũng chỉ có thể chống lại mười chiêu..."

"Nếu không phải Tô Tiệp trùng hợp nhìn thấy, kết cục sự kiện năm đó sẽ rất thảm."

"Ly kỳ chính là, từ đó vị tân thánh kia không lộ diện nữa, nghe đồn đã chết rồi, nhưng không ai biết thật hay giả, cũng không ai có chứng cứ là Cố Khuynh Thành ra tay..."

Dịch Phong nghe được mà trong lòng nổi lên gợn sóng, càng thêm hưng phấn.

Tên mặt trắng này thật đúng là mạnh mẽ, mạnh đến mức có chút ngoài dự đoán, lấy một địch bốn còn có thể thắng một cách nghiền ép, tận đến khi Tô Tiệp ra mặt mới coi như bình ổn tình thế, mấu chốt là tên này còn lưu lại hậu chiêu, cuối cùng làm cho vị mỹ nữ tân thánh kia phải chết!

Thực lực mạnh mẽ, làm việc tàn nhẫn, đích xác không phải người bình thường có thể so sánh, nhất là tác phong bá đạo không đạt được mục đích thề không bỏ qua, ra chiêu ngoài sáng không thành công thì dùng thủ đoạn trong tối, bị tên này ghi hận tất phải chết không thể nghi ngờ.

Quả nhiên mấy tên mặt trắng đều không phải thứ tốt lành gì.

Một khi bị loại người này nhìn chằm chằm, vậy thì khó mà thoát khỏi cái chết, ngay cả Thánh nhân cũng gặp nạn, huống chỉ là Bán Thánh như hắn, thật sự là nhân tuyển tốt nhất để giết mình!

Ngon rồi!

Dịch Phong càng nghe càng nghiêm túc, trong lòng cũng càng thêm kích động, rốt cục cũng gặp được nhân vật phản diện độc ác một chút, hy vọng tìm chết tăng lên rất nhiều!

Cũng không biết lúc trước đã lôi kéo đủ thù hận chưa, có phải cần đốt thêm một ngọn lửa nữa không?

Dịch Phong lâm vào trầm tư.

Nhìn hắn đột nhiên trầm mặc không nói gì, tâm trạng Bạch Phiêu Phiêu cũng có chút nặng nề, cho rằng Dịch Phong bị dọa sợ, do dự một chút, thế là trấn an lần thứ hai.