Trên mặt của Từ Mặc Trúc cũng lộ ra kinh ngạc không che giấu được, trong một khúc này, hắn đã trực tiếp đột phá từ Võ Hoàng ngũ trọng tới Võ Hoàng lục trọng. Vốn còn tưởng rằng, ít nhất phải trên trăm năm mới có thể đột phá. Mà giờ đã đạt được, thật sự là đã giúp hắn tiết kiệm được rất nhiều thời gian, vậy là đời này của hắn có hi vọng đột phá tới Võ Tông rồi!
“Cho nên nếu tiên sinh cần gì, hoàn toàn có thể nói với hai chúng ta, chỉ cần là thứ chúng ta có thể làm được, cho dù là phải lên núi đao xuống biển lửa!” Hai người đồng thanh nói.
“Các ngươi thật sự là quá khách sáo rồi.”
Lời nói của hai người, khiến Dịch Phong cảm thấy ngại, chẳng phải chỉ là nghe hắn gảy lục huyền cầm thôi sao, còn biết ơn như vậy sao?
Dịch Phong không khỏi thay đổi mắt nhìn về thế giới của những người tu luyện này.
Hóa ra đủ kiểu ngươi lừa ta gạt trong TV, trong tiểu thuyết, cái thế giới mà người tu luyện coi phàm nhân như kiến cỏ đều là giả dối, mà ngược lại, người tu luyện cực kỳ tốt đẹp, nhất là chuyện cảm ơn này, thậm chí cả một phàm nhân cũng không bằng.
Nhìn thấy vẻ mặt chân thành của hai người, Dịch Phong không tiện từ chối bọn họ, nhưng mà lại thật sự ngại, không biết đòi bọn họ thù lao gì, dù sao hiện tại hắn cũng không thiếu tiền, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, nói: “Nếu các ngươi thật sự muốn cảm ơn, có chuyện cần các ngươi nghĩ cách giúp ta!”
“Xin tiên sinh cứ nói!”
Hai người vội vàng cung kính nói.
“Vừa rồi ta không cẩn thận, đã giết chết không ít dã thú, tuy rằng có chút tội lỗi, nhưng vì chúng đã chết rồi, xác chết vẫn còn nằm trên đó, tốt hơn hết là mang về, lấy một ít làm thịt nướng, thịt kho tàu, được chứ?” Dịch Phong sờ sờ mũi, mỉm cười chỉ vào xác yêu thú xung quanh.
Dịch Phong dứt lời, nhất thời, khiến trên mặt hai người lộ vẻ khiếp sợ.
Vị này, thật là quá bạo tay.
Dùng một con rùa cỡ Yêu Hoàng hầm canh còn chưa đủ, lại còn muốn biến những Yêu Vương, Yêu Linh khác thành thịt nướng và thịt kho tàu?
Tuy rằng, với thực lực của bọn họ, có lẽ không uống được canh rùa, nhưng vẫn miễn cưỡng làm được món thịt kho tàu làm từ thịt báo cỡ Yêu Vương, nhưng mà bọn họ cũng không có lá gan này, dù sao hành động này rất dễ khiến nhiều kẻ của yêu giới tức giận.
Nhưng mà nghĩ lại, vị này cũng là kẻ tài cao gan lớn!
“Cho nên, tiền bối muốn…?” Lý Giai Hân hỏi.
“Ý của ta là, xác nhiều như vậy, thật sự là ta không có cách nào mang chúng xuống núi, nhất định là các ngươi có cách gì đó nhỉ?” Dịch Phong cười tủm tỉm hỏi. Hắn thật sự không nỡ bỏ những món ăn bằng thịt chim muông thú rừng này, nếu gặp được hai người tu luyện, có thể bay trên trời, trốn trong đất, vậy việc nhỏ này hẳn là có thể làm giúp hắn.
Nghe vậy mí mắt Lý Giai Hân hơi giật giật.
Trong lời nói này của tiên sinh, dường như có ý gì đó!
Với thực lực của vị này, muốn mang xác của những yêu thú này, cũng chỉ cần phất tay là xong, nhưng lại nói ra lời như vậy...
Rõ ràng là muốn đòi bảo bối, giống nhẫn không gian!
Là túi trữ vật?
Lý Giai Hân lắc đầu, túi trữ vật là thứ cần phải có của người tu luyện, với thực lực của vị này thì không thể không có được, lại càng không cần.
Nói cách khác, vị trước mắt này cần thứ cao cấp hơn?
Nghĩ đến đây, mí mắt Lý Giai Hân lại giật giật.
Hay là hắn...
Hay là hắn ta nhìn thấy trên người ta có cất giấu bảo vật gia truyền của nhà họ Lý là nhẫn không gian?
Lý Giai Hân không khỏi lại nghĩ tới câu mà Dịch Phong đã hỏi "nhất định ngươi sẽ có cách"...
Thế thì xem ra, chắc là tám chín phần là vậy.
Nghĩ đến điều này, nàng không khỏi liếc nhìn Dịch Phong một cái.
Dịch Phong cười nhàn nhạt nhìn nàng.
Quả nhiên, dáng vẻ này, không cần nói cũng biết!
Xem ra đây là một người, dường như còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng, hắn đã nhìn thấu thân phận của mình từ lâu rồi, cũng biết trên người mình có nhẫn không gian.
Bản lĩnh như này, chỉ sợ không chỉ là Võ Tôn, mà là một Võ Thánh thực sự.
Lý Giai Hân cắn chặt răng, trong khoảng thời gian ngắn khó khăn chọn giữa lấy hay bỏ.
Suy cho cùng, nhẫn không gian của Lý gia nàng cũng không phải là bảo vật không gian bình thường, bảo vật không gian bình thường chỉ có thể chứa đựng vật chết, nhẫn không gian lại có thể cất chứa bất cứ thứ gì, thậm chí là người sống.
Ngoài ra là kích cỡ của không gian, nó lớn hơn túi trữ vật bình thường cả vạn lần, cũng coi như là tự hình thành một tiểu thế giới.
Đương nhiên, nhẫn không gian cũng không đơn thuần là một món bảo vật, đây là một bảo vật có thể bảo vệ chủ nhân khi gặp công kích, nếu đeo nó ở trên tay, khi cảm nhận được chủ nhân gặp nguy hiểm thì nó sẽ tự động phát ra công kích.
Thế nhưng mà dù sao người trước mắt này cũng cho nàng cơ duyên không nhỏ.
Cơ duyên mà có thể tác dụng cả vào cảnh giới vào tâm cảnh, là thứ mà những vật bên ngoài không thể sánh bằng.
“Không phải là các ngươi không có cách nào đấy chứ?” Dịch Phong bĩu môi, vẻ mặt hơi có chút thất vọng, theo lý thuyết thì tu luyện giả muốn làm điều này hẳn là không khó chứ, nếu thật sự không có biện pháp, Dịch Phong đành phải nói: “Thôi bỏ đi!”
Nhưng lời Dịch Phong rơi vào trong tai của Lý Giai Hân, tựa như là lời tràn ngập trào phúng.